Mắt thấy Tống Tư Âm cảm động không thôi, Hạ Lam thình lình lên tiếng.
“Mấy cái em yểu cầu đều không có nguyên liệu để nấu.
”
Nụ cười tươi thoáng chốc trở nên cứng đờ.
Tống Tư Âm có cảm giác bản thân vừa bị lừa gạt.
“Đã như vậy sao mới nãy chị còn hỏi em!!!”
Hạ Lam nhướng mày, hỏi lại: “Tình hình trong nhà như thế nào, chẳng lẽ em không biết? ”
“Hôm nay vì làm cho em bữa cơm như muong muốn mà nguyên liệu nấu vơi đi kha khá rồi.
Chúng ta không có nhiều thứ để nấu nữa.
”
Điều này quả thực không sai.
Nói thật, nếu không phải lúc trước Tống Tư Âm chỉ nấu mì tới tới lui lui thì hiện tại phỏng chừng đã chẳng còn gì.
Bất quá……Trong mắt Tống Tư Âm hiện lên tia hoang mang, nhịn không được đặt câu hỏi.
“Vậy…… Tại sao chúng ta còn ăn một bữa cơm phong phú như này? ”
“Chẳng phải……” Cần ăn mặc cần kiệm sao? Lời chưa nói hết, Tống Tư Âm liền thức thời ngậm miệng lại.
Người ta dụng tâm vì mình làm bữa cơm trưa phong phú, hiện tại mình nói lời này ra hình như có chút vô lương tâm.
Trong lúc Tống Tư Âm thấp thỏm lo âu mà suy nghĩ, Hạ Lam buông chiếc đũa nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không phải em nháo lên đòi ăn có kho với sườn xào chua ngọt hay sao? ”
Câu nói đó khiến lòng Tống Tư Âm đột ngột run lên.
Cô nhớ mang máng, những lời này là lúc mình mới sinh bệnh nên làm nũng để không phải ăn cháo trắng……Ấy vậy mà Hạ Lam còn nhớ rất rõ.
Một cơn cảm động nảy sinh trong lòng, Tống Tư Âm hô hấp có chút vội.
Cô nhanh tay gắp khối cá kho, bỏ vào chén Hạ Lam.
Ý đồ muốn dùng hành động đó để che giấu sự xấu hổ của bản thân.
“Chị ơi, ăn đi! Cá này ăn rất ngon!”
Nhìn ra Tống Tư Âm thất thố* nhưng Hạ Lam cũng không bắt bẻ.
Cô im lặng ăn khúc cá ban nãy.
Hương vị cũng ổn.
(* Thất thố: Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi lhoặc nói năng.)
Đúng lúc vào lúc này, tin tức trên TV như to hơn khi hai người kia không nói gì.
【 Án kiện phanh thây kinh động ngày đó, hiện giờ đã qua hai mươi năm thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự*, hung thủ đến nay vẫn chưa bị bắt, toàn xã hội đang dần chú ý trở lại vụ án này.
Hôm nay chúng tôi sẽ phỏng vấn vài người qua đường để xem ý kiến của họ như thế nào……】
(* Thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự (ở Trung Quốc): Căn cứ Điều 87 Bộ luật Hình sự Trung Quốc, thời hiệu truy cứu TNHS được quy định cụ thể như sau: (1) 5 năm đối với các tội phạm mà mức cao nhất của khung hình phạt là dưới 5 năm tù; (2) 10 năm đối với các tội phạm mà mức cao nhất của khung hình phạt là từ 5 đến dưới 10 năm tù; (3) 15 năm đối với các tội phạm mà mức cao nhất của khung hình phạt là từ 10 năm; (4) 20 năm đối với các tội phạm mà mức cao nhất của khung hình phạt là tù chung thân hoặc tử hình.)
Có lẽ vì Hạ Lam là pháp y nên Tống Tư Âm đối với vụ án hình sự trên TV có thêm vài phân chú ý.
Mặc dù đang ăn cơm nhưng Tống Tư Âm không nhịn được tò mò mà nhìn về phía TV.
“Chị ơi, vụ án phanh thây hơn hai mươi năm trước vẫn chưa tìm ra hung thủ sao? Vụ án ác liệt thế này, sẽ không vì quá thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự mà dừng lại, để hung thủ có thể ung dung ngoài vòng pháp luật đâu đúng không? ”
Nghe Tống Tư Âm nói vậy, Hạ Lam thuận thế nhìn vè phía TV, nhàn nhạt giải thích.
“Vụ án đó đã từng gây rúng động khắp nước.
Người bị hại là một nữ sinh viên.
Khi phát hiện cái chết của nạn nhân, thi thể đã bị người khác đắt rời thành hơn 2000 mảnh nhỏ.
Thậm chí có một số bộ phận đã bị hung thủ chưng nấu, băm nhỏ thành nhân thịt.
Nhưng mà, khoa học kỹ thuật thời đó vẫn còn khá lạc hậu, khiến cho việc truy tìm hung thủ rất khó khăn.
Hiện nó đã qua hai mươi năm……”
Hơn 2000 mảnh nhỏ……
Tống Tư Âm nhạy bén nắm được trọng điểm trong lời nói của Hạ Lam.
Trong nháy mắt, cô thấy cơm trong chén không còn ngon như lúc đầu nữa.
May mắn, vừa nãy thứ cô ăn không giống thứ cô đang tưởng tượng.
Bằng không, cô không có khả ăn tiếp tục ăn thêm nữa.
Tống Tư Âm không ngừng dùng đũa chọc chọc vào chén cơm, cảm thấy đồng tình với gia đình nạn nhân.
“Bị băm ra hơn hai nghìn khối……Cái này hẳn là không nhìn rõ ràng dạng người nữa nhỉ? Người nhà của cô ấy, nhìn thấy con gái trong nhà biến thành như vậy chắc hẳn rất đau lòng đi.
Chị, hiện nay khoa học kỹ thuật đã phát triển rồi, hung thủ có thể bị đưa ra ánh sáng không? ”
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Lam trầm mặc hơn bình thường, ngữ khí có chút trầm trọng.
“Năm đó chứng cứ được lưu lại rất ít, nếu muốn thông qua đó tìm được hung thủ thì cơ bản không quá khả năng.
Hiện trường cũng đã qua nhiều năm, sớm thay đổi hết hoàn toàn, người bị hại được mang đi chôn cất rồi.
Vụ án này, chú định sẽ trở thành một cái án treo.”
Không phải cảnh sát không muốn giải oan cho người bị hại mà là hiện thực không cho phép.
Cảnh sát cùng pháp y, tuy lợi hại thì cũng chỉ là con ngươi bình thường, chẳng phải cái gì cũng có thể làm được.
Việc duy nhất mọi người có thể làm là phàm nhân chi khu sánh vai thần minh*.
Tận tâm hết sức mà thôi.
Tống Tư Âm nhìn thấy sự ảm đạm dần trong biểu tình của Hạ Lam thì hơi thất hồn lạc phách.
Kỳ thật, đáp án này cô cũng đã lường trước được, nó có khó đoán đâu? Chỉ là, pháp y tỷ tỷ của cô lợi hại như vậy cho nên trong lòng sinh ra tia kỳ vọng mà thôi……
Nhìn Tống Tư Âm tinh thần ủ rũ héo úa, Hạ Lam lên tiếng trấn an; “Cũng không phải quá tệ, ít nhất lúc ấy cảnh sát đã tận lực đem những mảnh thi thể tìm về.
Thời điểm nữ sinh kia được an táng đại bộ phận diện mạo coi như được phục hồi lại nguyên bản.
”
Hơn hai nghìn khối? Có thể ghép lại thành diện mạo nguyên bản sao?
Mí mắt Tống Tư Âm có hơi căng ra, lắc lắc đầu.
“Chuyện này không có khả năng a! Đó là thi thể, đâu phải trò chơi ghép hình! Hơn nữa bị chia nhỏ ra hơn hai nghìn khối, trình độ cao cỡ nào mới có thể khôi phục lại nguyên bản cơ chứ?”
Đôi mắt nhỏ hiện lên tia hoài nghi khiến Hạ Lam cảm thấy có chút khó chịu.
Cô cầm đôi đũa, khảy xương cá trên bàn cơm.
Từng cái từng cái được cẩn thận sắp xếp lại.
Nhìn đối phương vừa nghiêm túc vừa chuyên chú khiến Tống Tư Âm có chút thất thần.
Quả nhiên, khi người ta nghiêm túc làm gì đó chính là lúc họ đẹp nhất!
Tuy rằng không biết chị ấy đang làm gì nhưng nó không gây trở ngại cho việc thưởng thức cái đẹp của mình a~
Đôi mắt Tống Tư Âm mở to, tròn xoe nhìn Hạ Lam từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy vui mừng.
Ai da, muốn mỹ nhân tỷ tỷ trở nhành chị dâu a! Nhưng mà …… như vậy thì anh già nhà mình cũng chiếm lợi quá rồi!
Hạ Lam vẫn đang làm việc cục kỳ chăm chú, dù tầm mắt nóng rực của Tống Tư Âm cũng không lay động mảy may đến cô.
Mười tới phút sau, giọng nói lãnh đạm cất lên: “Rồi.”
Tống Tư Âm theo tầm mắt Hạ Lam nhìn trên bàn.
Giây tiếp theo, đồng tử của cô giãn to ra.
Trên bàn cơm ước chừng xuất hiện mộthình dạng con cá.
Vì thấy Tống Tư Âm xem rất cẩn thận nên Hạ Lam còn đem nó chia thành hai nửa.
Chẳng những ghép nối những khối xương sườn đơn giản mà ngay cả những mảnh xương li ti cũng đều được sắp xếp chỉnh tề.
Cơ hồ nhìn thành quả đó, Tống Tư Âm có thể tưởng tượng ra hình ảnh con cá trước khi bị cho vào nồi.
“Chị chị chị…… Ấy vậy mà có thể gắp ghép được toàn bộ cơ thể cá?! ”
“Cái này sao có thể làm được chứ! Nó thật sự quá thần kỳ đi! Chị ơi, chị lợi hại quá! ”
Cảm nhận được sự sùng bái trong đôi mắt Tống Tư Âm, Hạ Lam hơi hơi cong cong môi, mặt không đổi sắc mở miệng giải thích.
“Trong ngành pháp y, có một học phần gọi là đua cốt.
Chỉ cần thi thể còn dư lại xương khá đầy đủ thì chẳng zợ bầm thay vạn đoạn cũng có thể có khả năng khôi phục lại nguyên trạng lúc đầu.
”
Vô số lạc đà Alpaca* gào thét trong lòng Tống Tư Âm, đến nổi miệng cô trở thành hình chữ O.
(* Thảo nê mã (草泥马): Đây là từ cư dân mạng hay dùng để thay thế cho từ ĐM (ở Việt Nam) do có cách đọc gần giống nhau để tránh kiểm duyệt trên mạng là tên của loài lạc đà Alpaca Nam Mỹ.)
Wow…… Thật là lợi hại!
Nếu cô cũng có bản lĩnh làm được như thế, chắc sẽ trực tiếp phi thiên tại chỗ a!
Ting ting ting!
Bỗng nhiên trong thue phòng truyền đến âm thanh thông báo, Hạ Lam nhàn nhạt nhìn lướt qua, ngay sau đó đứng lên.
“Ăn nhanh đi, sau đó nhớ dọn dẹp chén đũa.
Tôi còn phải nhan đi xử lý công việc.
”
A, cô hiện tại đang là người bệnh a?!
Nói rồi lền đi vô tình như vậy?
Tống Tư Âm dùng bộ dạng đáng thương nhìn về phía Hạ Lam , vừa định mở miệng làm nũng Hạ Lam đã đến thư phòng, đóng cửa lại cản bản không cho cô cơ hội thực hiện âm mưu.
Tống Tư Âm bất đắc dĩ bĩu môi, đành phải nhận mệnh đứng lên thu dọn bàn ăn.
Kỳ thực, cô không phải loại người không biết tốt xấu.
Người ta làm cơm cho cô ăn, cô dọn dẹp rửa chén cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, thời điểm đối mặt với Hạ Lam, Tống Tư Âm lại không nhịn được muốn làm nũng.
Rốt cuộc cái thói quen này từ đâu ra a?
Câu hỏi đó chợt lóe qua trong đầu nhưng Tống Tư Âm vẫn chưa nhận bất luận là điều gì bất thường.
Cô ngoan ngoãn đem chén dĩa dọn vào phòng bếp.
Thời điểm thu dọn mớ xương cá, Tống Tư Âm có chút do dự.
Khó mà chứng kiến tài nghệ giỏi giang như thế, nếu bây giờ quăng nó vào thùng rác, có phải có chút lãng phí hay không?
Nhưng mà trong ấn tượng của Tống Tư Âm, Hạ Lam có thói quen ở sạch nha.
Do dự mội hồi, Tống Tư Âm lấy điện thoại ra, tách tách tách chụp liên tù tì mấy tấm liền.
Sau đó đem đăng lên trang cá nhân.
……
Ting ting!
Âm thanh thông báo mạng xã hội vang lên, Hạ Lam lúc sau mới cầm nó lên, kiểm tra vòng bạn bè.
Rất nhanh, một tấm ảnh giống như đã từng thấy qua hiện lên ở vòng bạn bè của cô.
【 Tống Tư Âm: Đây là một phiên bản đua cốt siêu siêu lợi hại nha! Chỉ tốn gần mười phút thôi! Siêu cấp lợi hại luôn đó! Nó làm ta ngỡ ngàng ngơ ngác thật sự! Orz*! 】
Ở dưới dòng status là tấm ảnh tiêu bản xương cá vừa nãy.
Khóe miệng Hạ Lam cong lên một nụ cười nhẹ, trong lòng có chút vui vẻ lên
-------
(*Orz: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người).
).
Danh Sách Chương: