“Thanh test cho thấy kết quả âm tính, chắc hẳn chỉ là cảm mạo bình thường.
Bất quá đang trong thời hạn cách ly, nhân viên chúng tôi sẽ quay lại kiểm tra thêm, xin chú ý tình huống của bệnh nhân.” Sau khi thông báo kết quả kiểm tra, bác sĩ thấm thía dặn dò.
Lúc này Tống Tư Âm đang bọc chăn, ngồi xếp bằng trên giường, không ngừng gật đầu, ngoan ngoãn giống như chú chó lớn.
“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn dưỡng bệnh, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho mọi người! ”
Bác sĩ vừa lòng gật gật đầu, bác gái tổ trưởng tổ dân phố đứng bên cạnh dùng ánh mắt nặng nề trách móc về phía Hạ Lam.
“Cô cũng thật là, mình là chị sao lại có thể đem em gái của mình nhốt ngoài cửa phòng chứ? ”
Hạ Lam:……
Nếu không phải bởi vì Tống Tư Âm đêm qua ngủ loạn lăn lộn, cô sao có thể đem người đuổi ra ngoài?
Bên kia, Tống Tư Âm làm như oan ức thật mà nép sau lưng bác sĩ còn không ngừng gật đầu.
Bộ dáng cực kì giống cáo mượn oai hùm, đắc ý như hồ ly.
“Được rồi, các người nghỉ ngơi cho tốt! Chúng tôi đến các hộ gia đình khác làm xét nghiệm.
”
Sầm một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.
Sau khi tiễn người đi, Hạ Lam hơi hơi nhướng mày, im lặng mà nhìn chằm chằm Tống Tư Âm.
“Em vừa nãy……Gật đầu vui vẻ nhỉ? ”
Âm thanh lạnh lẽo quanh quẩn trong không khí, Tống Tư Âm theo bản năng co rúm cổ lại, thật cẩn thận mở miệng..
“ Dì mới đi có nói, chị phải chiếu cố em cho tốt…… ”
“Tại sao? Tư thế ngủ của mình không tốt sau đó phát sốt liền muốn tôi tới hầu hạ em sao? ”
Tống Tư Âm vội gật gật đầu không ngừng rồi lắc lắc đầu, vừa đáng thương vừa hề hề mà nhìn Hạ Lam.
“Chị ơi, em biết chị là người tâm thiện như tiểu tiên nữ, chị sẽ không vứt bỏ em đâu, đúng không? ”
“Chị, chị là tốt nhất a ~~~”
Là người am hiểu lăn lộn, khóc lóc, làm nũng, Tống Tư Âm đang định đem tất cả chiêu thức ra sử dụng thì âm thanh thất thố vang lên.
“Ọt ọt ọt ọt~”
Mặt Tống Tư Âm đỏ lên, hận không thể trực tiếp tìm cái khe đất chui vào.
Cô, đói bụng!
Ở nhà Hạ Lam gia nhiều ngày như vậy, Tống Tư Âm đã sớm đã thói quen theo quy luật một ngày làm ba bữa cơm.
Hôm nay lăn tới lăn lui, thời gian đã vào giữa trưa, bụng cô đã đói đến kêu vang.
Vì cái này, ý cười trên mắt Hạ Lam ngày càng đậm.
“Đói bụng? Muốn ăn cái gì?”
“Ăn…… Cá kho?”
“Không được.”
“Sườn heo chua ngọt cũng có thể! Cho nhiều dấm một chút, em thích ăn chua.”
“Không được.”
“Bằng không……”
Tống Tư Âm co co mày, cô đang nỗ lực nghĩ thực đơn thì âm thanh Hạ Lam lãnh đạm liền bất thình lình truyền tới: “Không có bằng không, đang bị bệnh, vì sao còn dám nghĩ đến mấy món đầy dầu mỡ kia? ”
“Chỉ có cháo trắng.”
Thoáng chốc, Tống Tư Âm giống như bị rút hết sinh lực, cả người uể oải không chút phấn chấn.
“Vâng, biết rồi.
Vậy ăn cháo trắng đi.”
Hu hu, cháo trắng một chút hương vị cũng không có.
Một chút cũng không muốn ăn.
Thật sự không thể cho thê chút cải bẹ gì sao?
Cẩn thận mà đánh giá biểu tình của Hạ Lam, Tống Tư Âm cuối cùng không đem câu hỏi kia nói ra, im lặng nhìn Hạ Lam rời đi.
Ước chừng nửa giờ qua đi, trong không khí lan tỏa nên một mùi thơm.
Hạ Lam bưng một tô cháo vừa mới nấu xong lẳng lặng đứng ở cửa phòng.
Chưa, chưa hết đâu.
Mặt trên của lớp cháo được điểm xuyến thêm một ít thịt băm.
Hạ Lam cuối cùng vẫn chịu thỏa hiệp.
Cá kho, sườn heo chua ngọt nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng cũng không thể không cho thêm ít thịt.
Dù sao nhìn đứa trẻ nhỏ này cũng đáng thương như vậy.
Kẽo kẹt.
Một tiếng đẩy cửa phát ra, Hạ Lam liếc mắt nhìn Tống Tư Âm đang say sưa ngủ.
Giờ phút này, chân mày Tống Tư Âm có hơi giật giật, trong miệng tựa hồ đang lẩm bẩm gì đó, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy đầy trên trán.
Phảng phất gặp sự tình gì đó rất khủng bố.
Đây là gặp ác mộng sao?
Sau khi nhẹ nhàng đặt cháo xuống một bên, Hạ Lam vươn tay vuốt lên trán Tống Tư Âm để đo nhiệt độ, mày khẽ nhăn lại.
“Không, không không……”
Giọng Tống Tư Âm nghẹ ngào phát lên trong không khí, cô không ngừng giãy giụa, tựa hồ đang lảng tránh thứ gì rất khủng bố.
“Không, đừng lại đây, không, đừng cắn ta a…… Không được ……”
“Cứu mạng……”
Trong khi đang mơ mơ màng màng, Tống Tư Âm cảm nhận được một cổ mát lạnh thoải mái.
Cô theo bản năng tới gần nguồn nhiệt, đầu không tự giác cọ cọ.
Những sợi tóc hỗn loạn cọ lên làm ngứa ngáy lòng bàn tay của Hạ Lam, một loại cảm giác dị thường đang không ngừng dâng lên trong lòng cô.
Đứa trẻ này……Có khác nào chú cún con đâu?
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vươn tay còn lại xoa xoa lưng Tống Tư Âm.
Cô dùng âm thanh ôn nhu đến chính mình cũng phải bất ngờ.
“Ngoan, không có việc gì.”
“Tô ở đây.”
Dần dần, Tống Tư Âm an tĩnh lại, không còn giãy giụa, khóe miệng giơ lên nụ cười khờ khạo.
“Anh…… Em giúp anh theo đuổi chị đẹp… làm chị dâu.”
“Mua di động cho em……”
Mày Hạ Lam trở về cau có, cô thu hồi bàn tay của mình lại.
Giây tiếp theo, thanh âm bị đè nén phát ra.
“Ô ô ô ~ Chị ơi, dừng tay, nghẹn chết em……”
Nguyên lai là do Hạ Lam ở thu hồi tay đồng thời dùng tay bịt kín miệng Tống Tư Âm lại.
Bởi vì cảm mạo mà mũi không thể thở được nên phải dùng miệng thở.
Thời khắc bị người ta bịt miệng cuối cùng Tống Tư Âm mới chịu tỉnh lại.
“Cầm cháo ăn đi.”
Sắc mặt Hạ Lam không làm sao tốt mà mở miệng.
Lúc này Tống Tư Âm mới hậu tri hậu giác phát hiện, trên mặt cháo còn có một lớp thịt bằm tí ti.
Trong mắt Tống Tư Âm lập tức phát ra ánh sáng.
Cô a ô vài tiếng mới cầm tô cháo trắng lên ăn.
Chỉ một lúc sau liền nhìn thấy đáy.
Hương vị thật ngon quá đi!
Tống Tư Âm vừa định khen người hai câu, Hạ Lam nói: “ Uống nước thuốc đi.”
Bỗng chốc, sắc mặt Tống Tư Âm trở nên trắng bệch.
Cái nước thuốc này…… Chỉ nghe liền cảm thấy mười phần không ổn lắm.
Thật sự có người có thể đem thứ này uống xuống được hả?
Trưng ra bộ mặt đáng thương mà nhìn Hạ Lam tiếp đó, Tống Tư Âm ôm lấy cánh tay đối phương, không ngừng lắc qua lắc lại.
“Chị ơi ~~~, có thể đổi thuốc sang dạng rắn được không a? Tỷ như bao còn nhộng hay đại loại gì đó.”
“ Em từ nhỏ đến lớn sợ nhất chính là uống thuốc Đông y.
Thần thiếp thực sự không uống được đâu hoàng thượngggg!!!”
Nếu muốn cô uống thuốc Đông y, chi bằng giết cô còn dễ chịu hơn nhiều!
Đối mặt với sự làm nũng của Tống Tư Âm, Hạ Lam vẫn thờ ơ, mặt không biểu tình hướng cô nói ra mấy chữ: “Ngoan, uống thuốc vào.”
Thần sắc Tống Tư Âm đổi tới đổi lui tiên tuc, cuối cùng chơi xấu kéo chăn bịt kín đầu.
Hạ Lam không nhượng bộ, trực tiếp xốc chán lên tìm kiếm mặt cô.
Người tìm người trốn, lúc Hạ Lam tóm được mặt Tống Tư Âm, bị người ta đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ ở lòng bàn tay.
Hạ Lam trong nháy mắt trở nên thất thần, ngay sau đó rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Không muốn để lại dấu vết mà đem mu bàn tay cọ cọ vào quần áo.
Tay khác đem nước thuốc đen ngòm đẩy đến trước mặt Tống Tư Âm.
“Uống đi.”
“Em thật sự không thể không uống sao? ” Tống Tư Âm tiếp tục ủy khuất nghẹn ngào: “Uống cái này vào nhất định em sẽ đem thứ vừa ăn lúc này ói hết ra mất.
”
Tống Tư Âm ngẩng cổ, cưỡng bách chính mình đối diện với Hạ Lam.
Nhìn qua rất ngoan ngoãn.
Kỳ thật nếu có 100 phần trong cơ thể thì 99 phần đều là phản nghịch!
Biểu tình kia nhìn qua cũng thật mỏng manh yếu đuối.
Hạ Lam suy nghĩ gì đó, khóe miệng treo lên một nụ cười nhạt, không nhanh không chậm ra khỏi phòng.
Tống Tư Âm choáng váng, chẳng lẽ đơn giản như vậy liền có thể qua kiếp nạn?
Chờ đến khi Hạ Lam lần trở về, trong tay cô nhiều một cái folder.
Nếu Tống Tư Âm nhớ không lầm mà nói, cái folder này nằm trong đống tài liệu mà mình đã giúp Hạ Lam sắp xếp lại trước đây.
Bên trong chắc chắn toán là ảnh giải phẫu thi thể.
Tống Tư Âmtheo bản năng nuốt nước miếng, sợ hãi đến độ giọng nói phát ra có chút run rẩy.
“Chị…… Chị muốn làm gì?”
Hạ Lam tri kỷ mà ngồi bên cạnh Tống Tư Âm, chậm rãi từ folder rút ra mấy tấm ảnh chụp.
“ Đây là thi thể một người sau khi bị sốt cao dẫn tới cơ thể có nhiều chỗ thay đổi bất thường, làm thay đổi thời gian mát lạnh tử thi* .”
(* Mát lạnh tử thi: là một giai đoạn sau cái chết khi nhiệt độ cơ thể xác chết giảm xuống.
Nhìn chung giai đoạn này diễn ra nhanh chóng cho đến khi nhiệt độ xác chết bằng với nhiệt độ môi trường xung quanh xác, mặc dù có những nhân tố có thể tác động đáng kể lên quá trình này.
- Bệnh lý hoặc dược phẩm gây tăng nhiệt độ cơ thể vào thời điểm chết, từ đó làm tăng mức nhiệt khởi đầu của quá trình mát lạnh tử thi.
)
Tống Tư Âm nghe mà sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệt.
Cái này vẫn chưa hết.
Hạ Lam dừng một chút, lại móc ra một tấm ảnh giải phẫu thi thể, cười nói: “Em xem, cái gan này có màu cam nha! Người bị bệnh sốt khiến nhiệt độ cơ thể quá cao, trước khi chết đem gan chính mình đốt cháy cho nên màu sắc cái này cùng gan bình thường không quá giống nhau.”
“Em nhìn xem?”
Hạ Lam nói xong đen hình giải phẫu đưa qua.
Tống Tư Âm chỉ cảm thấy hai mắt chính mình tối sầm, toàn bộ thân thể đều lung lay muốn đổ xuống.
Mẹ ơi, có, biến, thái……
Hạ Lam cũng không vội, cô đợi một hồi, thấy Tống Tư Âm còn chưa chịu uống thuốc liền lần nữa nhẹ giọng nỉ non: “Kỳ quái, tôi nhớ rõ có một nạn nhân bị hung thủ nhét vào lồng hấp hấp qua cuối cùng biến thành người khổng lồ …… ”
“Như thế nào lại không thấy nhỉ?”
Chưng một lần! Thành người khổng lồ!!
Tuy rằngTống Tư Âm không hiểu chức nghiệp pháp y này, nhưng cô đã ít nhiều xem qua tiểu thuyết trinh thám a!!!! Đối với mấy chữ “Người khổng lồ xem”, cô có hiểu biết nha.
Đó là cụm từ chỉ thi thể thối rữa ở giai đoạn hai, khi mà vi khuẩn bắt đầu phá hủy các mô, giải phóng khí tích tụ trong ruột đem thi thể phình to lên, thậm chí vó thể dẫn đến bạo nhiệt mà phát ra môi trường xung quanh!
“Ọe!”
Không được, cái tình cảnh kia chỉ tưởng tượng thôi cũng đã muốn lấy mạng nhỏ của Tống Tư Âm chứ đừng nói đến hình ảnh.
“Ô ô ô! Không nhìn, không nhìn, chị ơi, em uống thuốc còn không được sao?”
“Em thật sự biết sai rồi, em không muốn xem cái kia…… Thật sự, em không muốn đêm nay lại không ngủ được ……”
Nói xong câu cuối, thân thể Tống Tư Âm không nhịn được mà run rẩy, trông cứ như thỏ trắng nhỏ vừa bị chấn kinh.
Hạ Lam như suy tư gì đó mà nhìn Tống Tư Âm rồi uốn uốn cái folder.
Như vậy liền bị dọa sao? Cô chỉ mới nói nói mà thôi.
“Ngoan, nhanh cầm thuốc lên uống hết đi!”
A a a! Pháp y này quả nhiên không có một chút thương hương tiếc ngọc!
Tống Tư Âm mặt đầy đau khổ vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm miệng chén nước thuốc.
Tuy chỉ nếm xíu xiu nhưng cơ thể Tống Tư Âm không nhịn được phát run, theo bản năng rụt lưỡi lại.
Quá…… quá đắng.
Thật sự chịu không nổi……
Biểu cảm của cô trong nháy mắt trở thành kí tự 囧.
Nhưng vì sợ hãi chuyện lúc nãy nên lại vươn đầu lưỡi ra uống uống.
Một giọt, hai giọt, ba gọt……
Ha, nói như thế nào đây……
Rất giống cún nhỏ đang uống nước.
Lúc đầu Hạ Lam còn chút kiên nhẫn, nhưng mười phút trôi qua, cô nhìn vào chén thuốc cơ hồ vẫn chưa vơi tí nào liền rơi vào trầm tư.
Đứa nhỏ này định uống tới năm tháng nào đây?
“Lại đây, tôi đút em.”
“Dạ…… Vâng!”
Cơ hồ là theo bản năng nên Tống Tư Âm vội vàng trả lời.
Được mỹ nữ đút thuốc a!
Nhưng cô hiện tại không thể vui sướng nổi nha.
Rõ ràng là biết cô sợ mấy cái ảnh chụp kia, Hạ Lam lại cứ lấy nó đến dọa cô.
Khiến cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc.
Hai mắt cô nhắm lại nhìn đáng thương thư thể sắp bị áp giải lên pháp trường.
“Chị…… Chậm một chút nha!”
Giờ phút này Tống Tư Âm không hề phòng bị, căn bản không chú ý tới đáy mắt Hạ Lam chợt lóe lên tia sáng
“Ôi! Ưm ưm!”
Cái đắng nồng đậm trong nháy mắt tràn lan khắp khoan miệng.
Tống Tư Âm đương nhiên muốn giãy giụa thoát ra nhưng lúc này cô mới phát hiện Hạ Lam đang gắt gao nắm mở hàm dưới của mình ra.
Khiến cho cô căn bản không thể động đậy, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhìn nước thuốc kia chảy vào miệng mình.
Có lẽ bởi vì bị ép rót thuốc vào nên khóe mắt Tống Tư Âm đẫm một hạt lệ, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Có một hai giọt nước thuốc màu đen từ khóe miệng Tống Tư Âm chậm rãi chảy xuống, dọc theo cổ rồi chảy vào sâu trong áo.
Tống Tư Âm gian nan mấp máy miệng nuốt xuống, đây cũng coi như phản kháng cuối cùng của cô.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Hạ Lam không khỏi hơi hơi trầm xuống, hô hấp thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Bộ dạng chịu ngược của đứa trẻ này vậy mà khá xinh đẹp! Nhưng sau đó rất nhanh, cô lại khôi phục như bình thường.
Đến khi giọt nước thuốc cuối cùng chảy xuống trong bụng Tống Tư Âm, Hạ Lam mới buông lỏng tay..
Danh Sách Chương: