Nửa đêm, ánh trăng sáng xuyên qua khung cửa kính chiếu thẳng vào hai thân ảnh đang nằm trên giường.
Cả căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều, Hạ Lam ngủ rồi, Tống Tư Âm thì chưa.
Cô mang vẻ mặt phức tạp mà nhìn dáng vẻ khi ngủ của đối phương, nội tâm khó có thể bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến vẻ yếu ớt này của Hạ Lam.
Cái này cùng với hình tượng khác trước đây của Hạ Lam khác nhau một trời một vực.
Quả nhiên đằng sau người ưu tú luôn có chuyện cũ khó nói a.
Cô nhẹ nhàng thở hơi dài, trở mình, cuộn tròn nép mình trong một góc, cố gắng để bản thân không quấy rầy giấc ngủ của Hạ Lam.
Thật lòng mà nói, chuyện về bọn bắt cóc khiến Tống Tư Âm cũng có chút để tâm đến.
Rốt cuộc do thâm cừu đại hạn như thế nào mà bọn chúng phải bắt nhốt rồi ra tay giết hại mẹ Hạ Lam.
Nhưng mà, chuyện này đối phương không muốn nhắc, Tống Tư Âm liền không hỏi đến cùng.
Thời điểm Tống Tư Âm đang đắm chìm trong suy tư tựa như muốn dùng ý chí ngoan cường của mình mà thức xuyên đêm thì nghe thấy tiếng thét thất thanh từ người nằm bên cạnh.
“không! Không được!”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cứu mạng......”
Tống Tư Âm theo bản năng lập tức ngồi dậy liền phát hiện gương mặt đã thấm đấm nước mắt của Hạ Lam.
Cô đang không ngừng mở miệng khẩn cầu, hai tay quơ quào trong hư không như muốn bắt lấy thứ gì đó rồi lại gặp thất vọng mà rơi xuống.
Sau đó biểu tình vô cùng khống khổ, giống hệt bị ai đó bóp chặt yết hầu, dù cố gắng thế nào cũng không vùng vẫy thoát ra được.
Tống Tư Âm thấy thế thì hoảng sợ.
Cô vội vàng ngồi dậy sát người Hạ Lam, hai tay lay lay gương mặt Hạ Lam, miệng không nhàn rỗi mà gọi người tỉnh lại.
“Chị ơi! Chị ơi!”
“Chị có nghe thấy không? Chị ơi!”
“Em đây, em đang ở đây, chị không cần cảm thấy sợ hãi, sẽ không có ai có thể làm tổn thương chị đâu!” Tống Tư Âm đan mười ngón tay vào tay Hạ Lam tưởng chừng thông qua phương thức này có thể khiến đối phương bình tĩnh lại.
Được một lúc lâu, Hạ Lam mới từ từ tỉnh dậy.
Gương mặt hoảng hốt nhìn Tống Tư Âm.
Mất lúc lâu mới phản ứng với xung quanh.
Cô nắm chặt lấy tay Tống Tư Âm, giọng nói thành khẩn mà cầu xin.
“Tôi......!tôi nghĩ ra rồi, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra rồi!”
“Tống Tư Âm, em giúp tôi một việc được không? Giúp tôi vẽ ra chân dung bọn bắt cóc đó! Đừng lo, cái gì tôi cũng có thể nhớ cái gì cũng miêu tả được, em có thể....” Nói đến đây, ngữ khí Hạ Lam không nhịn được run rẩy cùng nức nở.
Từng giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống.
Tống Tư Âm làm sao có thể từ chối được? Cô trịnh trọng gật gật đầu, vội vàng trèo khỏi giường chạy đến căn phòng bên cạnh.
Đem giấy cùng bút chì lấy ra.
“Chị miêu tả đi, em sẽ vẽ.”
Một cổ sứ mệnh cao cả dâng lên trong lòng Tống Tư Âm.
Cô mang khí thế quyết tâm mà nắm chặt cây bút chì.
Thời điểm này, tâm trạng Hạ Lam vẫn còn sự hoảng sợ ban nãy song cô cũng dồn hết sức lực mà liên tưởng, đem hình hài người trong mơ tả ra.
“Bà ta là một phụ nữ trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, đúng, đúng rồi, bà ta có gương mặt tương đối giống những người bình thường.
Còn có, giữa chân mày bà ta có một nốt ruồi rất lớn, màu đen.
Chính là bà ta, người đã lừa tôi cùng mẹ đem bắt đi......”
Cái này……Tống Tư Âm chỉ có thể co mắt nhìn giấy vẽ, mất lúc lâu cũng chẳng hạ thủ được.
Manh mối quá ít, hiện tại cô phải vẽ làm sao đây?
Miệng cô giật giật, vừa định mở lời hỏi Hạ Lam còn bất cứ thông tin nào nữa thì bị đối phương dẫm lên đuôi.
“Em đang nghĩ gì vậy? Tôi đã nói xong hết rồi! Vì sao em còn chưa vẽ? Có phải không vẽ ra được không?”
?!?!?!?!?!?!
“Không không không, em sẽ vẽ ngay!”
Biểu tình Hạ Lam không giống đang giả vờ.
Giống như cô đã cung cấp rất nhiều manh mối.
Bất đắc dĩ, Tống Tư Âm đành phải căng da đầu cầm bút chì bắt đầu phát họa.
Căn cứ vào kết cấu ‘tam đình ngũ nhãn’*, dựa theo tỉ lệ ngũ quan phổ biến nhất trong một đám người mà khắc họa ra hình ảnh một người phụ nữ trung niên.
Đương nhiên, ở nét cuối không quên chấm nốt ruồi đen giữa chân mày.
( * Tam đình ngũ nhãn: là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, là tỉ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường.
Nếu như không phù hợp với thước đo này có nghĩa là khuôn mặt này sẽ nảy sinh những điểm bất hợp lý.
)
Khi chiếc bút chậm rãi bị buông xuống, Tống Tư Âm nhìn bức tranh trước mắt mình, chậm chạp không dám giao vào tay Hạ Lam.
Không có nhiều manh mối, cô hoàn toàn phải vẽ loạn hình ảnh mình suy nghĩ ra.
Cái này đâu thể tìm ra nghi phạm được? Mãi cho đến khi nhìn thấy đôi mắt nôn nóng của Hạ Lam, Tống Tư Âm mới giơ bức vẽ lên, cẩn thận mở miệng dò hỏi: “Thế nào? Là người này sao?”
Thời điểm nhìn bức họa, Hạ Lam có chút thất thần sau đó trở nên vô cùng tức giận.
Cô đem bức vẽ cùng những thứ khác trên bàn ném hết xuống sàn nhà, lần nữa mất khống chế.
“Không giống! Không giống! Toàn bộ cái gì cũng không giống!”
“Cái này căn bản không phải bà ta! Căn bản không phải bà ta!”
Nhìn Hạ Lam dường như trở nên điên cuồng khiến Tống Tư Âm rất đau lòng.
Cô kéo lấy Hạ Lam mà ôm, tay xoa xoa liên tục trên tấm lưng run rẩy kia.
“Là em, là em, em vẽ sai rồi, vẽ sai rồi.”
“Bây giờ em ngay lập tức vẽ lại cho chị lần nữa nha? Chị yên tâm, em nhất định sẽ đem hết thảy những manh mối của chị vẽ ra.”
Xuôi theo những lời Tống Tư Âm nói, thân thể Hạ Lam khẽ run lên.
Sau đó một khoảng lạnh lẽo ướt át loang ra từ xương quai xanh Tống Tư Âm.
Hạ Lam khóc.
Cả người Tống Tư Âm trở nên hoảng loạn.
Cô luống cuống tay chân thay Hạ Lam lau đi dòng nước mắt, cất lời nhẹ nhàng vỗ về, an ủi.
“Thực xin lỗi! Tất cả là em sai! Em vẽ không tốt! Thực sự xin lỗi!”
Hạ Lam tự tay lau đi nước mắt trên mặt, dùng tông giọng trầm thấp, khàn khàn mà đáp trả.
“Không, không phải do em sai, là tôi sai!”
“Thực xin lỗi, là tôi mất khống chế.” Nói rồi bỗng nhiên Hạ Lam nắm lấy bàn tay Tống Tư Âm, cất lời: “Dọa sợ em rồi, thực xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Tống Tư Âm ôm chặt Hạ Lam vào người, vừa vỗ nhẹ vào lưng vừa ôn nhu an ủi: “Không sao, không sao.
Em biết chị chỉ là vô tình trở nên như vậy.”
Hạ Lam lẩm bẩm nói: “Tư Âm, tôi vĩnh viễn khắc ghi khung cảnh đó, mẹ của tôi chết ngay trước mắt còn tôi chỉ có thể bất lực đứng đó.
Sau đó bị đưa đến chỗ cảnh sát hỏi đi hỏi lại vụ án này, cũng đã có rất nhiều họa sư tìm tôi hỏi thăm thông tin.
Nhưng tôi ngay lúc đó lại quá vô năng, bởi vì hoảng sợ mà bị PTSD*.
Căn bản bất khả kháng nhớ đặc điểm dung mạo từng kẻ bắt cóc.
(*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD): là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).
Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ.
Triệu chứng cũng bao gồm việc né tránh các kích thích liên quan đến sự kiện sang chấn, các cơn ác mộng, và hồi tưởng.)
“Đều là lỗi tại tôi.
Tôi quá nhát gan yếu đuối.
Từ trong tiềm thức căn bản không dám hồi tưởng rõ ràng sự việc xảy ra năm đó.” Nói xong lời này, Hạ Lam gắt gao nắm chặt bàn tay bản thân lại.
Tống Tư Âm phát hiện liền vươn tay kéo ngón tay cô duỗi ra.
Liên tục những lời an ủi.
“Không, lúc ấy chị chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé mà thôi! Sợ hãi là chuyện bình thường! Đừng tự trách mình nữa, nha?”
Tiếc rằng, những lời này đối với người mất cân bằng cảm xúc như Hạ Lam liền như nước đổ lá khoai.
Thấy một cánh tay của mình bị Tống Tư Âm khống chế ngay lập tức trừng to đôi mắt đỏ đến đáng sợ rồi cắn mạnh lên cánh tay còn lại.
Cảm giác đau đớn từ cánh tay nhanh chóng truyền tới, mùi máu tanh nồng sộc lên tràn ngập trong khoang miệng.
Dường như chỉ có biện pháp tự ngược này mới có thể làm dịu đi nỗi thống khổ từ tận đáy lòng của cô.
Tống Tư Âm nào thờ ơ.
Cô dứt khoát kéo cánh đó ra, lôi Hạ Lam ôm vào trong ngực, tay dùng sức ghì chặt đối phương lại.
“Chị ơi chị không được làm tổn thương chính mình.
Nghe rõ không?”
“Nếu chị thật sự khó chịu muốn cắn gì đó thì cứ cắn em đi! Dù sao lúc trước chị cũng cắn qua một lần rồi, thêm nữa cũng chẳng sao!”
“A!”
Cổ đau đớn kịch liệt truyền từ cổ tay đến, Tống Tư Âm đau đến hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên trắng bệch khó coi.
Má ơi! Cắn thật luôn ấy hả?!
Nhưng mà lời đã nói ra, Tống Tư Âm tuyệt đối sẽ giữ chữ tín.
Cô nỗ lực ngậm chặt miệng để bản thân không phát ra âm thanh.
Thật sự đau quá……
Đau chết người!
Sinh thời, Tống Tư Âm sợ nhất chính là phải chịu đau đớn.
Tuy chỉ là bị cắn một cái song cô cũng bị đau đến nỗi sống mũi nóng hổi, nước mắt lưng tròng.
Song trong suốt tình huống lúc sau, cô không phát ra tiếng la nào.
Ước chừng vài phút lúc sau, cảm giác kỳ quái từ trên cổ truyền đến.
Hạ Lam ấy vậy mà dùng đầu lưỡi liếm láp máu trên cổ cô?!
Ư ưm, ngứa.
So với nỗi đau bị cắn còn khó chịu hơn nhiều.
Thậm chí nó khiến cả người cô như nhũn hết ra. Tống Tư Âm sợ hãi ra tiếng, “Chị ơi, chị……” Ổn rồi sao?
Cô không nhịn nỗi nữa rồi a!
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Mỗi đầu ngón chân Tống Tư Âm đều trở nên tê dại.
Hành động này, cảm giác này đều rất kì quái a!.
Danh Sách Chương: