“Nghe nói hôm nay nàng đứng trước Càn Thanh cung nói chuyện với Thành Duệ?”
Nếu là trước đây, Tô Điềm Noãn nghe vậy tất sẽ sợ hãi, nhưng được bệ hạ cưng chiều bấy lâu, nàng cũng lớn gan hơn, tay vẫn không ngừng xoa nhè nhẹ hai bên thái dương cho người, miệng thì thành thật đáp:
“Dạ phải, lúc thần thiếp mang canh đến Càn Thanh cung, đúng lúc gặp Đại điện hạ bước ra, cho nên có chào hỏi vài câu.”
Hồng Hi đế nheo mắt, thuận tay kéo nàng vào lòng, hỏi:
“Chỉ là chào hỏi thôi sao?”
Vừa nói dứt lời, người mới nhận ra lời này nghe có vẻ ghen tuông trẻ con. Đường đường là đấng cửu ngũ chí tôn, cũng không còn trẻ nữa, nếu để lộ ra sự đố kỵ với một tiểu tử thì quả là mất mặt, Hồng Hi đế ho nhẹ một tiếng, nói thêm:
“Lúc ấy Thành Duệ vừa bị trẫm trách mắng, trẫm lo rằng nó sẽ vì chuyện ấy mà bất kính trút giận lên nàng.”
Tô Điềm Noãn ngước mắt lên nhìn người, khẽ lắc lắc đầu, đáp:
“Đại điện hạ không có nói gì với thần thiếp cả, chỉ xin lỗi thần thiếp về việc ban hôn.”
Đôi mắt nàng trong veo như mặt nước hồ thu, thân thể mềm mại tựa xuân thủy, giọng nói êm ái chẳng khác gì đàn ngân, Hoàng thượng dù buồn bực bao nhiêu cũng bị nàng làm cho mềm lòng, cơ hồ quên mất vì sao mình giận.
Người vươn tay nhéo nhéo chóp mũi nàng, khẽ thở dài, nói:
“Trẫm cũng đã lớn tuổi, tần phi nhiều, hài tử đông, quả thật không phải là lương phối của nàng, cũng không phải một phu quân tốt.”
Tô Điềm Noãn lần đầu thấy bệ hạ cảm khái như vậy, vội tựa vào lòng người, khẽ nói:
“Thần thiếp tuy không học cao hiểu rộng, nhưng cũng biết chút ít về đạo làm đế vương. Đại Lương khai quốc không lâu, trong nước vẫn còn dư đảng phản tặc của tiền triều, cổ nhân đều nói, sáng nghiệp khó, giữ nghiệp càng khó, bệ hạ thân là một vị đế vương, áp lực nhất định rất lớn, tất nhiên phải cân bằng hậu cung, ban đều mưa móc, khai chi tán nghiệp, để Đại Lương có hậu đại kế thừa cơ nghiệp mà các vị tiên đế đã vất vả gầy dựng. Bệ hạ là một hoàng đế vĩ đại, có thể hầu cận bệ hạ, thần thiếp đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không còn cầu mong gì hơn. Noãn Nhi chỉ lo sợ, bệ hạ quá sủng ái thần thiếp sẽ không tốt, đế vương chuyên sủng nhất định sẽ bất lợi đối với hoàng tự, đến lúc đó, Noãn Nhi tất sẽ thành tội nhân thiên cổ.”
Không một nữ nhân nào thích chia sẻ trượng phu với kẻ khác, nhưng mà mấy ngày nay Tô Điềm Noãn được độc sủng, lòng lại luôn nơm nớp lo sợ bản thân sẽ ảnh hưởng đến anh danh một đời của bệ hạ. Huống hồ, sinh ra trong gia đình quyền quý, nàng đã sớm quen với việc nam nhân tam thê tứ thiếp, bệ hạ chuyên nhất với nàng, trái lại làm nàng cảm thấy bất thường mà sinh ra lo lắng.
Nàng càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại càng khiến Hồng Hi đế sinh lòng yêu thương, người điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, mắng yêu:
“Quả là con thỏ ngốc của trẫm.”
Tô Điềm Noãn xoa xoa cái mũi, dẩu môi nói:
“Noãn Nhi không phải thỏ đâu.”
Hồng Hi đế bật cười, nhè nhẹ vuốt mái tóc mềm như tơ của nàng, dịu giọng bảo:
“Tạm thời để nàng chịu thiệt một chút, đợi một thời gian nữa thôi, Noãn Nhi của trẫm không cần phải khom lưng cúi đầu với bất kỳ ai.”
Tô Điềm Noãn không đoán được người sẽ làm gì, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng bệ hạ của mình, cũng tin tưởng người luôn an bài tốt nhất cho nàng, thế nên không hề do dự gật gật đầu, cười đến đôi mắt hạnh tròn xoe cũng cong cong thành một đường.
Vạn tuế gia nhìn thấy dáng vẻ khả ái của nàng, trong lòng cũng thấy ngưa ngứa, liền cúi người hôn lên cái miệng nhỏ kia. Tô Điềm Noãn giật mình “ưm” một tiếng, sau đó vẫn ngoan ngoãn dâng lên môi thơm, toàn thân cũng mềm nhũn ra tựa vào lòng người.
Tô Điềm Noãn tuy là quý nữ kinh thành, nhưng thuở nhỏ theo cha đến Tô Châu nhậm chức, được sông nước Giang Nam nuôi lớn, trên người luôn có một vẻ ôn nhu mềm mại, thủy linh thanh tú mà nữ nhi phương Bắc không có được. Hồng Hi đế yêu thích nàng không nỡ rời tay, ngoài lý do tình cảm ra, một phần nhỏ cũng là vì thân thể thanh xuân kiều diễm này. Nói cho cùng, hoàng đế, vẫn là nam nhân.
Một đêm ấy, trong tẩm thất của Trường Xuân cung, xuân sắc khôn cùng, cảnh xuân vô hạn, mặt trăng trên cao cũng xấu hổ ẩn mình sau đám mây.
………
Sáng hôm sau, Hồng Hi đế ngồi trên giường, Tô Điềm Noãn ở phía sau cẩn thận cầm lược chải tóc cho người. Mái tóc của người rất dài, mềm mịn óng ả, Tô Điềm Noãn thích đến không muốn buông tay. Nào ngờ, lúc nàng đẩy lược đến đuôi tóc, trên lược vương một sợi tóc bạc. Tô Điềm Noãn đang định “hủy thi diệt tích” sợi tóc đó, Hồng Hi đế đã bất chợt lên tiếng:
“Có phải là tóc bạc không? Không cần giấu trẫm, trẫm cũng đã già rồi, gần đây tóc bạc càng lúc càng nhiều, chẳng trách đại thần trong triều luôn miệng hối thúc lập Thái tử.”
Tô Điềm Noãn vòng tay ôm cổ người, nói:
“Bọn họ chỉ toàn nói bậy, bệ hạ đừng để bụng. Bệ hạ không già chút nào, chỉ vì ngày lo nghĩ trăm việc nên mới sớm có tóc bạc.”
“Noãn Nhi, cả đời trẫm, chỉ có một nuối tiếc, cùng với một lo sợ. Nuối tiếc, bởi vì không thể gặp được nàng sớm hơn. Lo sợ, bởi vì trẫm hơn nàng ngần ấy tuổi, vạn nhất... có một ngày, trẫm ra đi trước, ai sẽ che chở cho nàng…”Hoàng thượng xoa đầu nàng, khẽ thở dài.
Tô Điềm Noãn tựa đầu vào vai người, khẽ cười nói:
“Bệ hạ, cổ nhân thường nói, đến sớm chi bằng đến đúng lúc, nếu bệ hạ sớm gặp Noãn Nhi, chưa biết chừng lại cảm thấy thần thiếp khờ khạo xấu xí, không đáng để liếc mắt một cái.”
Hồng Hi đế bật cười, bảo:
“Vậy thì không đúng rồi, rất lâu trước đây, lần đầu trẫm gặp nàng cũng không cảm thấy như vậy.”
Tô Điềm Noãn ngạc nhiên, hỏi:
“Lần đầu bệ hạ gặp thần thiếp, không phải là lúc tuyển tú sao?”
Hồng Hi đế lắc đầu, nói:
“Không phải. Còn nhớ bảy năm trước ở Tô Châu nhà nàng đã từng có một người đến dưỡng thương không?”
Bảy năm trước, phụ thân của nàng vẫn chỉ là một Tri phủ Tô Châu tứ phẩm, Tô Điềm Noãn vẫn còn là một đứa bé.
Tô Điềm Noãn nghiêng đầu nghĩ ngợi, cuối cùng mới reo lên, nói:
“Thì ra vị đại thúc đó chính là bệ hạ sao? À không không, ý của thần thiếp không phải nói bệ hạ là đại thúc, mà là… mà là…”
Hồng Hi đế buồn cười nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, tốt bụng mở miệng giải vây:
“Nàng nói không sai, trẫm lúc đó vốn là một đại thúc. Chỉ là bây giờ đại thúc ấy lại trở thành phu quân của nàng.”
Bảy năm trước, Hồng Hi đế vi hành Giang Nam, khi ghé qua Tô Châu thì gặp phải thích khách của tiền triều, bị trọng thương, phải ở tạm trong phủ đệ của Tri phủ Tô An. Tô An có một nữ nhi chỉ vừa lên tám nhưng lại am hiểu dược tính. Vì việc bệ hạ ở đấy là cơ mật, Tô An ngay cả con gái mình cũng giấu giếm, chỉ nói là một người bạn ở nhờ. Cô bé rất thích vị đại thúc vô cùng ưa nhìn ấy, ngày ngày vẫn đến trò chuyện với người, còn mang theo dược thiện do chính tay mình nấu cho người bồi bổ sức khỏe. Tới khi vị đại thúc ấy rời khỏi, cô bé còn khóc thút thít không chịu cho người đi.
Tô Điềm Noãn nhớ tới chuyện xưa, đỏ mặt xấu hổ, phụng phịu nói:
“Còn bảo là quân vô hí ngôn, bệ hạ lại lừa thần thiếp nhiều lần như vậy!”
Hồng Hi đế khẽ cười, lại gọi lớn:
“Lý Đức Toàn, mang vào đi.”
Ngay sau đó, Lý công công đã tiến vào, hai tay dâng lên một cái lồng lớn. Tô Điềm Noãn nhìn vào trong lồng, thấy có hai con thỏ nhỏ, lông trắng muốt như bông, mắt đỏ hồng tựa như sắp khóc, hai tai dài vểnh lên, vô cùng khả ái.
Nàng lập tức mừng rỡ lao đến bế lên một bé thỏ trắng, vừa dịu dàng vuốt ve thỏ con, vừa cất tiếng hỏi:
“Bệ hạ cũng thích thỏ sao?”
Hồng Hi đế gật gật đầu, đáp:
“Phải, thỏ con rất đáng yêu, nhìn nó khiến người ta thấy thật thoải mái.”
Hồng Hi đế nhìn nàng, ánh mắt như đang chìm vào hoài niệm xa xăm. Người nói:
“Lần đầu tiên trẫm gặp nàng, chỉ thấy một tiểu cô nương hai mắt tròn xoe, tóc vấn Song Bình kế, trên tay ôm một con thỏ trắng, đứng dưới tán liễu, bên cạnh nhành lục mai. Lúc ấy, trẫm đột nhiên cảm thấy lòng mình yên tĩnh lại, mọi huyên náo trần thế đều lùi xa, rất xa. Những ngày ở Tô Châu ấy, là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời trẫm.”