Tô Điềm Noãn ngồi trên lưng ngựa, nép mình vào lòng bệ hạ, ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh tượng kỳ vĩ trước mắt. Trong đời nàng, chưa từng trông thấy một bầu trời đầy sao nào đẹp đẽ đến như vậy. Thảo nguyên trống trải lộng gió, bốn bề không có đình đài lầu các, chỉ có những lều trại nho nhỏ lúp xúp, cho nên không gian vô cùng khoáng đãng, bầu trời cũng rộng thêm ra, có cảm giác như nàng đang đứng giữa những vì sao, chung quanh đều được bao vây bởi những vầng sáng lung linh mờ ảo.
“Thích không?” Hồng Hi đế kề bên tai nàng, khẽ hỏi.
Nàng vội gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe cũng lấp lánh như sao trên trời.
Hồng Hi đế siết chặt vòng tay ôm lấy eo nàng, nhẹ tựa cằm lên vai nàng, thì thầm nói:
“Lúc trẻ, trẫm lãnh binh xuất chinh, lần đầu trông thấy bầu trời sao ở thảo nguyên này, cũng rất kinh diễm. Đáng tiếc, khi ấy, trẫm chỉ có một mình, không thể đem sự kinh diễm ấy chia sẻ với bất cứ ai. Sau đó, trẫm mới hiểu ra, phong cảnh dù đẹp đẽ đến đâu, nếu chỉ có một mình cô độc thưởng ngoạn, thì tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Tô Điềm Noãn chợt ngẩn ra. Nàng nhớ tới, ngay khi vừa đến đây, bệ hạ đã nói sẽ đưa nàng đi ngắm sao. Người vẫn luôn cô độc thưởng ngoạn cảnh đẹp ấy một mình, lần này, lại muốn cùng nàng chia sẻ bầu trời đó. Đối với người khác, đây có lẽ chỉ là một việc nhỏ. Nhưng mà nàng, thì lại rưng rưng cảm động, cảm động hơn được tặng bất cứ ngọc ngà châu báu nào. Bởi vì, ngay khoảnh khắc này, nàng biết, trong mắt người, nàng không chỉ là phi tử, mà đã trở thành tri kỷ. Một phi tử chỉ có thể mua vui, còn một tri kỷ, có thể tiến gần đến bên người, cùng người sẻ chia ấm lạnh. Phi tử có thể không ngừng thay đổi, nhưng tri kỷ, cả đời khó tìm được một người.
Hồng Hi đế thấy mắt nàng đột nhiên ngân ngấn nước, lo lắng hỏi:
“Làm sao vậy? Đau ở đâu sao?”
Tô Điềm Noãn lắc lắc đầu, tựa đầu vào lòng người, khẽ nói:
“Noãn Nhi không sao, chỉ là vui mừng quá thôi.”
Hồng Hi đế bật cười, xoa xoa đầu nàng, nói:
“Thật là một con thỏ ngốc, dễ khóc nhè như vậy.”
Nàng đã quen việc bị người xem như thỏ con, cũng không buồn phản bác, để mặc cho người tùy ý chơi đùa búi tóc như tai thỏ của mình, chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng người lẳng lặng ngắm sao.
Giờ khắc này, mọi thứ thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi bên tai, tiếng côn trùng rả rích kêu, và tiếng nhịp tim của người bên cạnh.
Hồng Hi đế khẽ thở dài, than nhẹ:
“Nếu có thể cùng nàng ở lại đây mãi mãi, không ai có thể quấy rầy chúng ta, thì tốt biết mấy.”
Tô Điềm Noãn mỉm cười, dụi dụi đầu vào lòng người, nói:
“Chỉ cần ở bên cạnh bệ hạ, nơi nào thần thiếp cũng thấy tốt.”
Tim của Hồng Hi đế lại bị nàng làm cho mềm ra, người âu yếm cắn nhẹ lên vành tai mềm mại của nàng một cái, khẽ nói:
“Cái miệng nhỏ càng ngày càng ngọt, nào, gọi một tiếng “tướng công” cho trẫm nghe.”
Nàng đỏ bừng mặt, vội từ chối:
“Bệ hạ, như vậy không hợp phép tắc...”
Bệ hạ đúng là phu quân của nàng, nhưng lại không chỉ là phu quân thôi, mà còn là hoàng đế, là thiên tử, nàng nào dám vượt qua lễ quân thần.
Hồng Hi đế trầm giọng nói:
“Ý muốn của trẫm chính là phép tắc. Ngoan, gọi cho trẫm nghe.”
Tô Điềm Noãn ngập ngừng, cuối cùng lí nhí gọi một tiếng:
“Tướng... tướng công...”
“Trẫm có tuổi rồi, nghe không rõ.” Vị bệ hạ nào đó vẫn chưa hài lòng.
Tô Điềm Noãn biết người rõ ràng nghe thấy, chỉ là muốn bắt nạt nàng mà thôi, nhưng ai bảo nàng vẫn luôn không có cốt khí như vậy, chỉ đành ngoan ngoãn mặc người bắt nạt.
“Tướng công...” Nàng thu hết dũng khí, gọi lên một tiếng, mặt đã đỏ đến mang tai.
Một tiếng “tướng công” này, lại thêm giai nhân dưới trăng càng mỹ miều xinh xắn, Hồng Hi đế không khỏi động tình, cúi xuống hôn lên đôi môi vừa thốt ra tiếng gọi ngọt ngào kia.
“Noãn Nhi ngoan lắm, đêm nay thưởng cho nàng... một thanh ngọc như ý.” Vạn tuế gia khàn khàn thì thầm bên tai nàng, bàn tay bắt đầu không yên phận.
Tô Điềm Noãn bị hành động này của người dọa đến kinh sợ, vội ngăn bàn tay kia lại, ra vẻ đáng thương cầu xin:
“Bệ hạ, tướng công, chúng ta trở về trướng thôi...”
Nơi này không giống như trên xe ngựa, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi tới. Nàng tuyệt đối không thể nghe theo bệ hạ làm việc hoang đường như vậy, nếu để người khác trông thấy, nàng cũng không còn mặt mũi sống trên đời nữa.
Vạn tuế gia vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, men rượu còn sót lại trong người khiến người không suy nghĩ được nhiều như thế, chỉ thấy con thỏ nhỏ đang run rẩy trước mắt mình, càng nhìn càng ngon miệng, nào có kiên nhẫn chờ đến khi trở về đế trướng. Huống hồ, thi thoảng ăn một bữa ở bên ngoài, cũng có một loại thú vị riêng.
Người cúi đầu, nhẹ giọng dỗ:
“Ngoan, trẫm đã hạ lệnh, không ai được đến đây, sẽ không có ai trông thấy, đừng lo lắng.”
Dứt lời, không đợi nàng lên tiếng, người đã vươn tay nới lỏng vạt áo của nàng, bàn tay chầm chậm tiến vào bên trong, chạm vào da thịt mềm mại như tơ lụa.
“Quả thật là tiểu yêu tinh, có phải nàng là thỏ tinh biến thành, đến đây mê hoặc trẫm không, hửm?” Hồng Hi đế lúc này có chút say, lời nói cũng ngả ngớn hơn thường ngày.
Tô Điềm Noãn trông thấy bệ hạ nhà nàng lại dùng dáng vẻ đường hoàng đạo mạo để nói ra mấy lời xấu hổ như vậy, cũng chỉ đành nhắm mắt lại, xem như không nghe không thấy, mặc cho người bày bố.
Nàng nghĩ, từ khi nàng đi theo bệ hạ, da mặt càng ngày càng dày ra, sắp luyện đến trình độ không biết xấu hổ là gì nữa.
Một đêm đó, bệ hạ cùng Ninh phi ra ngoài, đến gần sáng, bệ hạ mới ôm nàng trở về đế trướng. Chuyện này được kẻ khác quạt tới tai Thục quý phi, khiến bà tức giận ném cốc trà xuống đất, nghiến răng mắng:
“Tiện nhân không biết xấu hổ!”
Lão ma ma tiến đến thay bà đổi một cốc trà khác, đoạn mới khẽ bẩm:
“Nương nương, nếu người khó chịu với vị kia như vậy, hay là nhân cơ hội ngày mai...”
Thục quý phi xoa xoa trán, trong lòng vốn có chút lưỡng lự, lại nghĩ đến từ khi có tiểu hồ ly kia, bệ hạ đã lâu không màng đến bà, nếu cứ để như vậy, lỡ như ả ta may mắn mang long chủng, lúc đó muốn trừ cũng khó.
Nhấp một ngụm trà, Thục quý phi phất tay, nói:
“Cứ theo vậy mà làm đi.”