Trong tay Chử Hàng nắm chặt bình nước, nghe vậy thì gật đầu.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Lại nhìn thấy người khác cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh lại chậm rãi trầm xuống.
Anh đương nhiên biết Nghê Phỉ Vọng thích Giang Ngạn Chu.
Nhưng hôm nay cô đến xem anh, chứ không phải là Giang Ngạn Chu.
Trong sâu nội tâm anh cảm giác thắng Giang Ngạn Chu, nhưng anh biết cảm giác ấy là không chân thật.
Cô ấy tới xem mình chơi bóng cũng chẳng chứng minh điều gì, còn ai cũng biết cô thích Giang Ngạn Chu, không cần nói nhiều.
Nghê Phỉ Vọng đi vệ sinh, soi gương sửa lại đầu tóc của mình xong, lại lấy son môi dặm lại.
Cô nhìn chằm chằm ông son trên tay mình, trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh vừa rồi Chử Hàng uống nước.
Cô ngậm lấy miệng bình, phút sau lại thành anh.
Là hôn môi nhỉ?
Gương mặt trong gương ửng đỏ, lỗ tai hồng hồng.
Vỗ lại mặt mình, đợi gương mặt trở lại bình thường mới đi ra ngoài.
Lúc đi ra cũng gặp Giang Ngạn Chu vừa ở phòng vệ sinh đi ra.
Cô không biết phải nên trưng vẻ mặt gì, chỉ nhếch nhếch mép, nhìn thoáng qua mặt cậu ta.
Lúc đi ngang qua, hình như cậu ta còn quay đầu nhìn cô.
Nhưng mà ai để ý cơ? Bây giờ trong đầu Nghê Phỉ Vọng đều là Chử Hàng, còn có cả việc hôn môi gián tiếp lúc nãy.
Bành Diệp Thành ngồi bên cạnh Chử Hàng thở hổn hển, cậu ấy nhìn phương hướng Nghê Phỉ Vọng rời đi, hỏi: “Cậu với Nghê Phỉ Vọng thân như vậy hả?”
Chử Hàng lau mồ hôi, uống miếng nước: “Ừ.”
“Tớ cứ tưởng cậu ấy đến xem Giang Ngạn Chu đấy.
Cậu biết không, Nghê Phỉ Vọng rất thích Giang Ngạn Chu.
Ngày nào cũng theo đuổi, người ta từ chối nhưng vẫn cố chấp theo.”
“Biết.” Chử Hàng trả lời.
Giọng nói trầm thấp, có vẻ không kiên nhẫn.
Ai mà không biết chứ? Cô xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, vẫn luôn là đối tượng được các nam sinh cùng tuổi nghị luận bàn tán, chuyện tình cảm của cô cũng luôn là đề tài mà mọi người quan tâm.
“Nhưng mà…” Bành Diệp Thành hơi chần chừ nói, “Lúc nãy cậu ấy không hề xem Giang Ngạn Chu chơi bóng.”
Chử Hàng quay đầu lại, chờ đợi cậu ấy tiếp tục nói.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm.
“Cậu ấy xem cậu đó.
Không phải lạt mềm buộc chặc như Trần Lỗi nói, mà hình như là… không còn hứng thú với Giang Ngạn Chu thật.”
Ánh mắt Chử Hàng không một tia dao động.
“Có phải cậu ấy thích cậu không?” Bành Diệp Thành đưa ra kết luận, nói xong thì đợi Chử Hàng phản ứng.
Chử Hàng chẳng phản ứng gì cả, mà là anh đang giấu nó đi.
Anh xoay đầu lại, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có đâu.”
Nếu đúng vậy thì tốt rồi, nhưng việc đó sẽ khó xảy ra.
Từ việc ghét một người đột nhiên thích người đó, việc này là rất khó.
“Ầy..
Thật đó, tớ nói với cậu nhé, trước kia cậu ấy cũng đối với Giang Ngạn Chu như vậy, tới xem cậu ta chơi bóng cũng đưa nước.”
“Đừng nói nữa.” Chử Hàng không thích nghe lúc trước cô theo đuổi Giang Ngạn Chu như thế nào, cũng không muốn nhắc tên cô bên cạnh tên Giang Ngạn Chu.
“Cậu đừng hiểu lầm.
Ý tớ là, cậu ấy thích cậu.”
“Ai cơ? Ai thích cậu ấy?” Nghê Phỉ Vọng đi đến hỏi Bành Diệp Thành.
Bành Diệp Thành cười cười: “Cậu ấy được nhiều nữ sinh thích lắm.
Hôm qua tớ vừa nhận giúp cậu ấy thư tình của đàn em lớp dưới này.
Để trong hộc bàn cậu ấy đấy.” Lại quay đầu nói với Chử Hàng: “Cậu biết chưa? Tớ để dưới hộc bàn cậu rồi đấy.”
Chử Hàng nhìn Nghê Phỉ Vọng, lại nói với Bành Diệp Thành: “Không biết.”
“Vậy mai đi học cậu xem thử.
Rất có tâm luôn, bức thư màu hồng nhạt, còn dán đàng hoàng nữa, sờ thì có vẻ rất dày.”
Chử Hàng trừng mắt liếc cậu ấy, ý bảo cậu đừng nói nữa.
Nghê Phỉ Vọng đã nhận ra, cô hồi hộp ngồi cạnh Chử Hàng, lại cố ý dựa vào người anh, bả vai dựa vào cánh tay trần của anh, tò mò hỏi: “Bình thường cậu được rất nhiều người tỏ tình lắm hả?”
“Không có.
Cậu ta nói bậy thôi.” Chử Hàng phủ nhận.
“Sao lại không có? Thật sự rất nhiều, cậu vừa cao vừa đẹp trai như vậy đương nhiên được rất nhiều đàn em thích.” Bành Diệp Thành không chừa chút mặt mũi nào cho Chử Hàng.
“À, có thì có.
Gạt tớ làm gì?” Nghê Phỉ Vọng huých vai anh.
Chử Hàng nghiêng đầu nhìn cô, “Tớ không nhớ rõ.”
Đôi mắt nhìn cô vô cùng bình tĩnh, có vẻ là không nhớ thật.
“A, tớ nhớ rồi, để tớ kể cho! Tháng này là nhận được 5 cái rồi đấy.”
Chử Hàng không nhịn nổi nữa, đấm Bành Diệp Thành một cái, “Cậu rảnh quá nhỉ?”
Chử Hàng đấm không nhẹ, làm bả vai Bành Diệp Thành phát đau, cậu kêu la inh ỏi, Chử Hàng không thèm để ý.
Anh nói với Nghê Phỉ Vọng: “Về nhé?” Anh sợ Bành Diệp Thành chốc nữa lại nói điêu cái gì nữa.
“À à, được.”
“Tớ với cậu ta đi thay quần áo đây.” Chử Hàng lôi Bành Diệp Thành đi.
Trần Lỗi thấy Chử Hàng và Bành Diệp Thành đi rồi liền lập tức chạy đến bên Nghê Phỉ Vọng.
Cúi đầu nhiều chuyện hỏi: “Cậu không thích Giang Ngạn Chu thật hả?”
“Ừ.” Nghê Phỉ Vọng không có tâm trạng nói chuyện, đáp cho có lệ.
Bây giờ trong đầu cô đều là những lời nói lúc nãy của Bành Diệp Thành, nếu Chử Hàng được nhiều người thích, thì anh cũng sẽ thích một người.
Cô theo đuổi người ta lâu vậy, nếu người ta đã có đối tượng thì chẳng phải cô là một con hề à?
“À.
Cậu học cùng lớp với Chử Hàng, cậu có biết cậu ấy thích ai không?” Cô hỏi thử Trần Lỗi.
“Sao tớ biết được? Tớ đâu có thân với cậu ta.” Trần Lỗi nhún vai.
Cậu ta trầm mặc trong chốc lát, “Má nó… Hay là cậu thích Chử Hàng?”
Nghê Phỉ Vọng muốn thừa nhận, dù sao cũng chẳng là chuyện gì mất mặt.
Nhưng cô lại nhớ rõ lời Ngu Hân Nhiên nói, phải âm thầm thả thính.
Vẫn là không thể thừa nhận.
Cô liếc mắt nhìn Trần Lỗi, “Đồ khùng.”
Bành Diệp Thành ở bên cạnh phòng thay quần áo của Chử Hàng.
“Tớ nói thật, cậu ấy thích cậu đúng không.
Nghê Phỉ Vọng à, dễ để biết cậu ấy có thích cậu hay không mà.
Lúc nào cậu ấy thích ai cũng rõ ràng hết.
Cậu nghĩ lại xem, cậu ấy có bao giờ chủ động với cậu chưa là được.”
Chử Hàng cởi quần áo, không đáp lại.
“Hình như có nhỉ.
Gần đây ngày nào cậu ấy cũng tới lớp mình hết, tớ cứ tưởng là cậu ấy tìm Kỷ Thư Thấm chỉ là cái cớ để nhìn Giang Ngạn Chu.
Nhưng nghĩ lại thì Kỷ Thư Thấm ngồi trên cậu, cũng có thể là đến nhìn cậu đấy.” Bành Diệp Thành phát hiện ra chuyện lớn.
Chử Hàng cảm thấy cậu ồn ào.
“Lúc nãy tớ cố ý nói cho cậu ấy á, dựa vào tính cách của cậu ấy thì lát nữa sẽ nhất định hỏi cậu.
Cậu cứ chờ đi, tớ chắc chắn cậu ấy thích cậu.” Bành Diệp Thành lải nhải.
Chử Hàng đã thay xong quần áo, đi ra ngoài ném áo thun của Bành Diệp Thành vào cho cậu ấy.
Bành Diệp Thành đột nhiên bị phủ đầu, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
“Tớ đi trước.” Chử Hàng ném ba chữ này lại rồi rời đi.
Nghê Phỉ Vọng vẫn đợi anh ở chỗ đó.
Nhìn thấy anh, cô cầm theo hai chai nước đi bên cạnh, ngửa đầu hỏi: “Thật sự có 5 cái lận à?”
Chử Hàng sửng sốt, “Tớ không biết.”
“Thì ra cậu được nhiều người thích đến vậy…” Nghê Phỉ Vọng lải nhải.
Chử Hàng vừa định mở miệng nói, Nghê Phỉ Vọng lại hỏi: “Cậu có thích ai không?”
Anh lập tức ngậm miệng.