• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng Nghê Phỉ Vọng không thích Chử Hàng, nhưng cũng không nhẫn tâm đến mức để anh dầm mưa về nhà.



Cô chỉ hơi sửng sốt, hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chắn muốn đi cùng tớ à?” Theo như cô biết thì cả Chử Hàng và cô đều không thân thiết đến mức cùng đi dưới một chiếc dù, cùng về nhà.



Chử Hàng lặp lại: “Tớ không mang dù.”



Ồ.



Vì không mang dù nên cũng không màng đến quan hệ của chúng ta luôn sao? Mặt của Chử Hàng cũng dày thật.



Nghê Phỉ Vọng trộm nghĩ trong lòng.



Hai người lần lượt đi xuống tầng.



Nghê Phỉ Vọng càng đi xuống dưới càng thấy lạnh, bắp chân với cánh tay lộ ra bị gió bao lấy, tóc sau cổ cũng bị ướt nhẹp càng làm cô thêm rùng mình.



“Lạnh hả?” Chử Hàng đứng phía sau hỏi.



Nghê Phỉ Vọng lắc đầu.



Lúc sau giữa hai người lại không nói chuyện gì nữa.



Không biết tại sao, Nghê Phỉ Vọng vừa bật dù thì mưa lại càng to thêm.



Sân trước khu dạy học bị mưa xối ướt, gió thổi ầm ầm, những giọt nước mưa li ti dính trên bắp chân Nghê Phỉ Vọng.



Những ngón chân be bé của cô cuộn tròn lại.



Cô giơ dù lên, đón Chử Hàng cùng đi vào.



Cô thấp hơn anh rất nhiều, cầm dù kiểu kì cục nên cánh tay bắt đầu nhức mỏi.



Quay đầu lại nhìn Chử Hàng bên cạnh, anh đang cúi đầu, cong lưng, hai người đều đang rất chật vật.



Lại đi thêm một đoạn, khi cô cảm thấy chịu không nổi nữa, Chử Hàng không nói gì liền cầm cán dù.



Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn anh đang nhìn phía trước, mở miệng: “Để tớ cầm cũng được.”



Nếu là ngày thường, cô sẽ nói “Đáng lẽ cậu nên cầm từ nãy giờ rồi đấy, còn bắt tớ bung dù cho cậu nữa?”.



Nhưng hôm nay, cô không có tâm trạng, chỉ gật đầu: “Ừ.”



Hai người cứ trầm mặc mà đi, trong đầu Nghê Phỉ Vọng chỉ toàn là hình ảnh Giang Ngạn Chu cùng Kỳ Văn Thiến sóng vai cười đùa đi với nhau, mặc kệ khoảng cách đang rất thân thiết của cô và Chử Hàng.



Chiếc dù của con gái luôn là rất nhỏ, Chử Hàng còn cao lớn, hai người đi chung dưới một chiếc dù hồng nhạt nhỏ bé.



Đáng lẽ anh nên cảm thấy khó chịu mới đúng, nhưng Nghê Phỉ Vọng không hề cảm thấy điều gì từ anh, chỉ thấy anh giống như một cái xác không hồn đi về phía trước.



Chử Hàng cũng không nói gì, cầm dù đi cùng với cô.



Hai người đi bên bức tường ngoài trường, đột nhiên có một chiếc xe taxi vụt qua.



Khoảng cách giữa hai người và chiếc xe taxi rất gần, chỉ trong vòng 1 giây, phản ứng của Chử Hàng chính là kéo Nghê Phỉ Vọng vào bên trong.



Nghê Phỉ Vọng ngây ngốc, lúc hoàn hồn mới phát hiện lưng của mình đang áp vào tường, cô đau đến mức nhắm chặt mắt.



Người ở phía trước cô không nhẹ, cả khung xương đều lớn hơn cô.



Cô mở to mắt, trước mắt là cằm của Chử Hàng, khoảng cách rất gần.



Sau khi nhìn chăm chú, cô còn thậm chí thấy được cả lông tơ và vân da trên mặt anh.



Cô thấy yết hầu của anh đang di chuyển, nhắm mắt lại.



Sau khi ý thức được hành động thân mật của cả hai, đại não của cô hoàn toàn trầm xuống, tiếng “ong ong” không ngừng vang lên.



Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, nhướng mày định mắng Chử Hàng.



Vừa muốn mở miệng, Chử Hàng đột nhiên đè cô thật chặt.



Ngực bị ép đến phát đau, cô khó thở, nhưng đôi mắt cô có thể nhìn qua bờ vai anh –



Là một chiếc xe taxi.



Bên cạnh nơi hai người đang đi là một vũng nước.



Chiếc xe chạy vụt qua làm vũng nước bị bắn tung tóe… kết quả là dính trên lưng Chử Hàng.



Còn cô được che chắn đến kín mít.



Sau khi mở to mắt nhìn hết thảy, lời muốn mắng lại không thể thốt ra.



Chiếc xe vừa mới rời đi, cả người Chử Hàng ướt sũng, anh vội lùi ra một bước.



Nghê Phỉ Vọng nhìn anh, phát hiện anh có vẻ áy náy.



“Xin lỗi cậu.” Đuôi tóc anh hơi ướt, rũ mắt nhìn cô.



Giọng nói lạnh lẽo trong khung cảnh ồn ào, thế nhưng Nghê Phỉ Vọng nghe thấy vô cùng rõ ràng.



Trái tim đột nhiên đau đớn.



“Không sao.” Cổ họng chua xót muốn nói gì đó, nhưng từ “cảm ơn” đã bị kẹt trong miệng mà không nói ra được.



“Đi thôi.” Cô đề nghị, quay đầu đi để che giấu cảm xúc của mình.



Thứ cảm xúc mà từ trước đến nay cô chưa từng có với Chử Hàng, có lỗi, áy náy, còn có hơi cảm kích.



Bỗng nhiên cô khống chế không được cảm xúc của mình, thậm chí còn cảm thấy kỳ quái lẫn sợ hãi.



Nhiều năm trôi qua, ấn tượng vốn có của cô về anh cũng dần dần bị phá vỡ, khó có thể chấp nhận điều ngược lại, càng không thể không thừa nhận Chử Hàng thật ra không phải là đứa trẻ hư, thậm chí còn đối xử với cô rất tốt.



Anh không cần thiết phải che chắn cho cô như thế.



Đường về nhà không dài, nhưng Nghê Phỉ Vọng cảm thấy hai người đi thật lâu.



“Tớ đưa cậu về trước, sau đó tự về.”



“Tiện đường mà.” Chử Hàng bổ sung.



Nghê Phỉ Vọng gật đầu.



Dù không lớn, hai người lại cách nhau mấy centimet.



Nghê Phỉ Vọng vẫn luôn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn anh, nhưng cô không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn đôi tay đang nắm cán dù của anh.



Tay rất trắng, vừa thon vừa dài, móng tay mượt mà được cắt sạch sẽ, nắm chặt cán dù.



Trên mu bàn tay có đường gân hơi nhô lên.



Rất đẹp.



Nhìn thoáng qua một lần sẽ muốn được nhìn thêm lần thứ hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK