Cô cùng Kỷ Thư Thấm cười đùa đi ra khỏi lớp, lúc đi đến cầu thang, giả vờ thuận miệng hỏi: “Sao lớp của cậu còn có người chưa về thế?”
“Không biết nữa, bàn sau tớ thường thì về rất sớm, không biết hôm nay tại sao lại vậy.” Kỷ Thư Thấm nhún vai tỏ vẻ không rõ lắm, lại bổ sung: “Chắc là ở lại làm bài tập ấy nhỉ?”
Nghê Phỉ Vọng cười cười, cũng nói không biết.
Từ hôm đó trở về, cô lại mơ thấy những giấc mơ bậy bạ.
Nói đúng ra là không phải mơ, mà là trước khi ngủ, cô vẫn luôn nghĩ đến, giấc mơ kéo dài trí tưởng tượng của cô –
Cô đi ngang qua Chử Hàng, cố tình dùng chân mình cọ qua đầu gối của anh, nhìn thấy cơ thể anh cứng đờ trong 1 giây thì lại mỹ mãn mà rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, cổ tay cô bị nắm lấy mạnh, cô bị người phía sau kéo lại, không đứng vững nên ngã xuống trong lòng ngực cậu con trai ấy.
Hơi thở nóng rực, lại có tính xâm lược, lướt qua sườn mặt cô, vừa nóng vừa ướt.
Hơi thở của anh trở nên ẩm ướt, bao trùm trên làn da cô, lại xuyên qua làn da, thấm vào lòng.
Lúc này thì đến lượt cô cứng đờ.
Bàn tay nắm cổ tay cô di chuyển, vòng qua bụng nhỏ của cô, tay khác lại ấn chặt eo, hoàn toàn trói cô chặt trong lòng ngực anh.
Nghê Phỉ Vọng hít thở khó khăn, há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.
Bên tai là hơi thở nóng rực, làm cho làn da cô ửng đỏ.
Chử Hàng dùng cằm cọ xát qua chỗ đó, sau đó đáp trên vai cô, tiếng hít thở trầm trầm ở bên tai Nghê Phỉ Vọng.
Nghê Phỉ Vọng rụt cổ, gương mặt đụng trúng mặt anh, cô hơi sửng sốt, thử kêu: “Chử Hàng…”
Chử Hàng dùng chóp mũi cọ sườn mặt cô, ánh mắt đen láy nhìn chăm chú, anh không trả lời, ngược lại còn dùng một giọng nói trông đợi hỏi cô: “Cậu thích tớ không?”
Tình cảm của Nghê Phỉ Vọng lại được nhắc tới, cô mấp máy, định nói gì đó thì môi mím chặt –
Cảm xúc mềm mại trên má làm tim cô đập nhanh vô cùng.
Chử Hàng hôn cô.
Hôn trên mặt cô một chút.
“Cậu ghét tớ.” Giọng nói Chử Hàng trầm thấp.
Miệng lúc đóng lúc mở, anh đang rất gần cô, đôi môi mềm mại cứ lướt trên mặt cô.
Nghê Phỉ Vọng hơi mở mắt, ở anh có chút thương cảm làm cô khó chịu cực kỳ, trái tim cứ như bị bóp chặt.
“Cậu vẫn luôn ghét tớ.” Chử Hàng tiếp tục nói.
“Không có, không phải.” Nghê Phỉ Vọng hồi hộp cắt ngang.
Cô nhìn anh, lập tức đỏ mặt –
Hai người gần nhau quá.
Đôi mắt thâm sâu của anh cứ nhìn chằm chằm, giống như hai viên pha lê màu đen, không thể nắm lấy, nhưng trong đó lại hoàn toàn chỉ có sự cô đơn.
Anh nhìn cô chằm chằm, cô cũng đang nhìn anh.
Anh đang đợi cô nói tiếp.
Cô không muốn anh hiểu lầm, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm áp sát lại gần.
Gần đến mức chóp mũi của cô chạm vào mũi anh, gần đến mức, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.
Cọ chóp mũi anh để trấn an, cô dịu dàng nói: “Không ghét cậu.
Tớ thích cậu mà.”
Sau khi thấy sự cô đơn trong mắt Chử Hàng bị hòa tan, cô chậm rãi nhích lại gần thêm nữa, hôn anh.
Môi Chử Hàng rất mềm.
Rõ ràng là cô chủ động, nhưng vài giây sau Chử Hàng lại làm chủ.
Anh liếm cắn, lại mút, làm cho môi cô rối loạn cả lên, nước miếng ẩm ướt chảy đầy môi cô.
Nhưng cô thấy rất ngọt ngào, như là được đổ mật, cả không khí đều ngọt.
Giấc mơ kết thúc bằng tiếng đập cửa của mẹ Nghê.
Cô nhíu mày, sau khi mở mắt thì buồn bã trong lòng, lại càng thêm kiên định với tình cảm của cô dành cho Chử Hàng.
Thích, rất thích.
Thích cùng anh hôn môi.
Thích đến mức muốn ở bên anh ngay lập tức.