Lâm Diễm mím môi: “Lý đội, tôi không trách anh bảo vệ tôi không tốt, anh có biết, tôi có một đứa con, tôi là một người mẹ, hiện tại tôi muốn sống một cách nghiêm túc, tôi đã không làm gương cho con, vậy nên tôi cũng không muốn sau này nó biết được mẹ nó như thế mà cảm thấy xấu hổ. . .”
Lâm Diễm nói xong, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, là một người mẹ, cô chưa từng chăm sóc con mình, ngày đêm cô nằm mơ, chỉ hy vọng có một ngày có thể bên cạnh Đông Đông mà chăm sóc con.
Lý Đường trầm mặc, một lát sau mới nói: “Tôi tôn trọng quyết định của cô”
Lâm Diễm cảm thấy Lý Đường không biết có phải là thật sự tôn trọng quyết định của cô hay không, nhưng nếu Lý Đường không muốn hợp tác cùng cô, cô sẽ rời khỏi tiểu khu Nhã Lân này.
Lâm Diễm dọn dẹp nhà cửa, Lý Đường ở lại ăn cơm, cô mỉm cười: “Được, đợi láy nữa ăn xong. . . . anh rửa bát nha”
“Nghe như có chút oán giận nhỉ” Lý Đương cười cười nói: “Lâm Diễm, cố lên”
Lâm Diễm cười, lại cười ra nước mắt, ngày cô rời khỏi trại giam, Lý Đường cũng nói với cô: “Lâm Diễm, cố lên”, có thể hai chữ này đối với Lý Đường mà nói cực kỳ đơn giản, nhưng đối với cô, đó là mục tiêu phấn đấu cả đời của cô.
“Tôi sẽ cố gắng”
Giọng nói của cô khàn khàn, nhưng rất cương quyết, có một số việc suy nghĩ cẩn thận kỳ thực rất đơn giản, trước kia cô cứ trốn tránh, trón tránh thân phận tội phạm mới ra tù, cô tình nguyện ở nơi tăm tối, không muốn cùng sinh hoạt bình thường với mọi người, nhưng hiện tại, vì con trai, cô cần phải có một cuộc sống mới.
“Tôi nói, nếu muốn quên đi quá khứ, tôi sẽ không nhớ tới ngày tháng tăm tối trong tù nữa”
Lâm Diễm cố kiềm ném cảm xúc, xoay người lại lau những giọt nước mắt, Lý Đường thấy đầu vai cô run run, đưa một tay đặt lên bả vai cô.
Lâm Diễm quay đầu, tuy rằng nước mắt chưa lau khô, nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Để cho anh chê cười rồi”
Lý Đường lắc đầu: “Không có gì, thời điểm tôi hơn 20 tuổi cũng đã từng khóc”
Lâm Diễm khó có thể tưởng tượng.
Lý Đường từ quầy rượu lấy ra một chai rượu và hai cái ly chân dài, rót rượu ra sau đó đưa cho cô: “Nếu có khó khăn, thì hãy đến tìm tôi”
“Cám ơn Lý đội”, Lâm Diễm tiếp nhận ly rượu, nâng ly chạm khẽ với anh, rượu truong ly lắc lư, tỏa ra mùi vị nồng đậm.
Lâm Diễm đưa đơn từ chức với Phó Thiên, ông thực kinh ngạc: “Trời ạ, tiểu Diễm, chú đang định tăng lương cho cháu, sao lại muốn rời đi”
“ Tiền lương không phải vấn đề.” Lâm Diễm có điểm ngượng ngùng, Phó Thiên là một người tốt, nhưng cô không có cách nào tiếp tục làm ở nơi này “Cháu không thích hợp làm ở đây.”
“Không đâu” Phó Thiên giải thích “Lâm Diễm, có phải hay không lần trước chú làm cháu buồn, thực xin lỗi, mỗi người đều có lựa chọn của mình, chú không nên nói cháu như thế, hiện tại cũng không phải là lấy thân phận trưởng bối yêu cầu cháu ở lại, mà là một ông chủ đích thân giữ cháu lại, bởi vì cháu có năng lực, cháu mà rời đi đối với chú là một tổn thất lớn.”
Lâm Diễm đã thật lâu không được nghe ai khẳng định mình như vậy, cô từ nhỏ đã được mọi người khen là giỏi, nhưng nhân sinh của cô rối tinh rối mù, có một số việc cô phải suy nghĩ, không phải tất cả đều đem đổ lỗi linh tinh được.
“Không phải, chú Phó, với người không phải có quan hệ gì, chính là cháu… cháu không nghĩ làm công cho người ta.” Lâm Diễm ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, tươi cười “ Cháu muốn chính mình trở thành chủ.”
Phó Thiên cũng không giữ Lâm Diễm lại nữa, đối với một người tuổi còn trẻ như thế mà nói, tương lai đáng quý ở chỗ chính là có hơn một ngàn con đường đi, không ai có thể ngăn cản giấc mộng của họ.
Tuy rằng có chút khờ dại ngoài ý muốn, mấy ngày hôm trước vẫn là Phan Tuyền muốn giúp cô tìm phòng, nhưng như thế nào trong một đêm, bắt đầu tự cô phải cố gắng?
Ngày hôm sau, Phó Thiên thấy được tin tức Phan Tuyền gặp chuyện không may “ Tiến sĩ chính là giả dối, tài chính Tân Quý có vấn đề, cảnh sát nghi ngờ Phan Tuyền sáu năm trước buôn lậu.”
Phan Tuyền là Nhan Tầm Châu phối hợp cùng với cảnh sát điều tra ra, thành công cùng với phân cục phá án lập công, cục trưởng đích thân tìm Nhan Tầm Châu ăn cơm, Nhan Tầm Châu cáo ốm không tham gia.
Sau đó Nhan Tầm Châu hiếm khi có một buổi tối rảnh, anh tìm người giúp việc đưa Nhan Thư Đông đến thư phòng của mình.
“Có chuyện gì ạ?” Nhan Thư Đông không tình nguyện đi đến thư phòng Nhan Tầm Châu, đẩy cửa miễn cưỡng mở miệng hỏi.
“Giáo viên con nói thành tích của con không tốt?”
“Cha mới biết được ạ.”
Nhan Đình Văn lúc chăm sóc Nhan Thư Đông cũng có nói qua “Làm cha con, cũng cần có duyên phận, cha dùng hết tâm huyết cũng muốn giáo dục con thật tốt, con nói con nghĩ muốn đem Đông Đông dạy dỗ thật tốt, nhưng con thật sự dụng tâm không? Cha giúp con chiếu cố Đông Đông, Đông Đông là cháu nội cha, con không nói cha cũng sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nhưng cha cũng chỉ giúp con vài năm thôi, về sau, vẫn là dựa vào chính con.”
Nhan Tầm Châu bảo Nhan Thư Đông đem cặp sách lại, Nhan Thư Đông lại hỏi “Làm cái gì ạ?”
“Cùng con đọc sách.” Nhan Tầm Châu tính tình cũng không tốt, căm tức nhìn đứa con, sau đó giọng điệu hòa hoãn “ Mau cầm cặp sách đến đây.”
Nhan Thư Đông khinh thường hừ hừ, sau đó vừa hát vừa đi ra “ Mình có một ba ba hư” đây đúng là nhạc thiếu nhi nhưng lời đã được biến đổi đi.
Tuy rằng những lời này Nhan Thư Đông không có dám hát ra miệng, nhưng nó vẫn là tiếng lòng của cậu. Cầm cặp sách đặt trên bàn Nhan Tầm Châu, Nhan Thư Đông mặt khiêu khích nhìn cha “Cha kiểm tra thì kiểm tra đi, bên trong chỗ trống đều làm không ra kết quả.”
Nhan Tầm Châu mỗi lần kiểm tra bài tập của con là đều không khống chế được tính tình, lần này so với trước kia thì có tốt một chút, phất tay chỉ cho con chỗ làm không tốt.
Nhan Thư Đông ngồi ở ghế dựa bên cạnh, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh kỳ quái, Nhan Tầm Châu nhíu mi “ Thái độ nghiêm túc chút.”
“Con cần hỏi tí.” Nhan Thư Đông ngẩng đầu nói.
Nhan Tầm Châu “Có chuyện gì thì hỏi đi.”
Vấn đề thứ nhất Nhan Thư Đông hỏi chính là trong sách bài tập ngữ văn có bài từ đồng nghĩa của “Cao lớn” là gì, vốn Nhan Thư Đông làm đáp án là “Lớn cao”, bị giáo viên ngữ văn đánh vòng tròn, Nhan Tầm Châu chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình nhảy một chút, nghĩ nghĩ , là “Vạm vỡ” .
“Vạm vỡ là cái gì ạ?” Nhan Thư Đông hỏi.
“Vạm vỡ chính là từ đồng nghĩa với cao lớn.” Nhan Tầm Châu nhìn đề tiếp theo, kết quả Nhan Thư Đông lại hỏi “ Vạm vỡ viết như thế nào ạ?”
Hai chữ này có điểm khó, Nhan Tầm Châu cũng hiểu được phải dạy con viết một lần, nhưng anh ở trên tờ giấy viết hai lần chữ “vạm vỡ” nhưng lại cảm thấy có điểm không đúng, cuối cùng dùng máy tính đản ra đưa con xem “Đây là vạm vỡ”
Nhan Thư Đông tâm tình phi thường tốt, trở lại bàn của mình, lúc sau nó lại hỏi Nhan Tầm Châu một đề tiếng Anh, tiếng Anh tiểu học đơn giản là từ đơn, Nhan Tầm Châu lúc này qua loa chỉ con.
Nhan Thư Đông có điểm mất mát trở về chỗ, cuối cùng nó gặp khó khăn ở một đề toán học, đây là một bài toán số, Nhan Thư Đông thấy Nhan Tầm Châu tìm ra đáp án, thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng, thế nhưng cuối cùng Nhan Tầm Châu thật đúng là cầm hé ra tờ A4, chỉ tính toán theo công thức mà ra.
Lúc sau, Nhan Tầm Châu giảng giải cho Nhan Thư Đông, Nhan Thư Đông lắc đầu: “Nghe không hiểu.”
“Cha lặp lại lần nữa.”
“Nghe không hiểu, cha giảng giải cả một trăm lần, con vẫn nghe không hiểu.” Nhan Thư Đông nói, Nhan Tầm Châu buông tha cho con, yêu cầu Nhan Thư Đông trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhan Tầm Châu hút thuốc, nguy hiểm nhất chính là nghiện thuốc lá, nhưng hiện tại, nghiện thuốc so với trước kia còn lợi hại hơn, anh mỗi ngày đều khắc chế làm cho mình hút thuốc, tựa như khắc chế đáy lòng đi tìm tình cảm của mình.
Mở ngăn kéo ra, Nhan Tầm Châu ở ngăn kéo nhìn thấy một chuỗi hạt xanh biếc.
Anh nhớ tới lúc Lâm Diễm mang chuỗi hạt này, xanh biếc trong sáng, có vẻ trên cổ tay cô da thịt nõn nà, trắng thuần.
Toàn bộ tài sản Lâm Diễm có trên năm mươi vạn, nhưng dùng được bây giờ chỉ có không đến mười vạn, lúc trước cô là không nghĩ đến nhiều, hiện tại chỉ có ý niệm này trong đầu, mới phát hiện ra toàn bộ số tài sản này hai năm đều bị cô dùng để đầu tư.
Nghiêm Kha gọi điện thoại hỏi Lâm Diễm khi nào thì về đi làm, Lâm Diễm cân nhắc hỏi Nghiêm Kha “ Kha Kha, chị nghĩ thành lập một công ty thời trang, em có muốn góp cổ phần không?”
Nghiêm Kha không chỉ có ý nghĩ làm cổ đông, cô nàng còn muốn đến chỗ Lâm Diễm làm cùng, ngày hôm sau theo tuyến xe sớm nhất từ thành phố C đến thành phố S, đem theo chi phiếu mười lăm vạn đưa cho Lâm Diễm “Chị Lâm, trước em theo chị, hiện tại đều đi theo chị gây dựng sự nghiệp.”
Lâm Diễm cười, tâm tình thật sự đã lâu không cảm thấy vui sướng như vậy “Đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm chiều, sau đó chị sẽ nói cụ thể ý tưởng với em.”
Lâm Diễm ở thành phố C quan hệ tốt nhất với Nghiêm Kha, Nghiêm Kha đích thị là một cô tiểu thư, nhưng tình cảm dành cho Lâm Diễm là thật, cũng chỉ có Nghiêm Kha biết ở thành phố S Lâm Diễm còn có một đứa con.
Lâm Diễm theo tiểu khu Nhã Lâm ra phía sau tìm phòng ở nhưng không có, buổi tối cô cùng Nghiêm Kha ngủ trên một chiếc giường ở khách sạn, nói chuyện đến đêm khuya, sau đó Nghiêm Kha hỏi Lâm Diễm “ Chị Lâm, ở đây chị đã gặp người đàn ông kia chưa?”
Lâm Diễm “Ừ” một tiếng “Gặp rồi…”
Nghiêm Kha thở dài một tiếng, ngày hôm sau hai người đều dậy sớm, rời khách sạn đi vào vùng ngoại thành, ở đó giao tiếp, cách khách sạn không xa là một quán ăn sáng, Lâm Diễm cùng Nghiêm Kha vào gọi một chén cháo, bắt đầu ăn.
Nội thành buôn bán, tiền thuê đều rất đắt, cho nên chỉ có thể tìm ở ngoại thành, đáng tiếc ở đây cũng giống nhau, tìm cả một ngày vẫn không có một địa điểm ưng ý.
Cơm chiều Lâm Diễm cùng Nghiêm Kha ăn ở một quán ăn nhỏ, hai người con gái đều ăn hai chén cơm, sau đó Lâm Diễm hỏi Nghiêm Kha “Có muốn uống chút rượu hay không?”
Nghiêm Kha thấy chủ ý này không tồi, cuối cùng gọi thêm một chai, cầm tới cầm lui lại kêu thêm chai nữa, hai người đều tửu lượng tốt, lúc về đến khách sạn, Nghiêm Kha đột nhiên dừng lại “Chị Lâm , ngày mai chúng ta có nên đi tìm nhà xưởng?”
Nghiêm Kha thấy chú ý này không tồi, Lâm Diễm thầm nghĩ trước cùng nhà xưởng hợp tác, nếu có thể tìm được nhà xưởng thích hợp để thuê, cô có thể đi tìm được khách hàng rồi cùng trao đổi hàng hóa.
Buổi tối Lâm Diễm cùng Nghiêm Kha nằm ở trên giường bàn bạc nội dung cụ thể, chính là đến cục công thương đăng ký thương hiệu, sau là đẩy mạnh tiêu thụ, đến lúc thảo luận kịch liệt nhất, Nghiêm Kha vỗ đầu “Chúng ta quên mất việc trọng yếu.”
Dừng lại một chút, Nghiêm Kha nói: “Nhà thiết kế, chúng ta không có nhà thiết kế.”
Lâm Diễm từ trên giường đứng lên, sau đó từ trong túi lấy ra một số bản mẫu “Em xem xem, có được không?”
Nghiêm Kha một bên xem, một bên tấm tắc khen “Chị Lâm, chị thật là làm cho em nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Có đẹp không?”
Nghiêm Kha thay quần áo, Lâm Diễm cũng cẩn thận đoan trang đứng lên, sau đó gật gật đầu nói đùa “Về sau chúng ta còn có thể tự làm người mẫu.”
“Đúng vậy , chúng ta là hai đại mỹ nữ, về sau càn quét giới thời trang.” Nghiêm Kha phối hợp nhéo thắt lưng, đồng thời làm Lâm Diễm hét lên “Chị Lâm, chị như thế nào lại có nhiều tài nghệ mới như thế?”
Lâm Diễm cúi đầu cười khẽ “ Tất cả những điều này là trước kia trong nhà giam học được.”
Mặt khác, Lâm Diễm hy vọng mình sẽ thành công.