LúcNhan Tầm Châu quay trở lại, xa xa liền nhìn thấy Lâm Diễm đang cầm máy ảnh chụp cho con trai, Nhan Thư Đông hai tay ôm ngực nhìn ống kính chăm chú, sau khi Lâm Diễm buông máy ảnh xuống, cười híp mắt đem hai tay đặt lên đầu làm tai thỏ, ý bảo Nhan Thư Đông làm như thế, nhưng Nhan Thư Đông khó chịu lắc đầu, sau một lát, cũng đem hai tay đặt lên trên ót, giục Lâm Diễm nhanh lên một chút, Lâm Diễm vội vã nói hai tiếng “Ca ca”
“Rất đẹp trai” Lâm Diễm nói.
“Không được, con cũng phải chụp mẹ một tấm như thế”. Nhan Thư Đông kháng nghị, đang muốn cầm máy ảnh chụp cho Lâm Diễm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Nhan Tầm Châu đang đứng sau lưng Lâm Diễm, chép chép miệng, yên lặng.
Lâm Diễm đang vui đùa cùng con trai, cũng thu lại sắc mặt.
Nhan Tầm Châu thấy không được hoan nghênh, dựa lưng vào ghế: “Vừa mới chụp hình?”
Nhan Thư Đông không tình nguyện trả lời: “Đúng vậy”
Sau đó hỏi Lâm Diễm: “Chúng ta khi nào trở về?”
Lâm Diễm nhìn Nhan Thư Đông ăn cũng đã no, đưa khăn ướt tới cho con, sau đó quay về phía Nhan Tầm Châu nói: “Vậy trở về đi”
“Bây giờ về thì còn sớm quá, chúng ta đi tới bên cạnh mua sắm một chút”. Nhan Tầm Châu mở miệng nói, tay áo sơ mi đã xắn lên,, cổ tay khẽ đặt ở trên đầu vai của Lâm Diễm, sau đó nói với Nhan Thư Đông: “Đợi lát nữa con muốn cái gì, ba ba sẽ mua cho con”
Nhan Thư Đông dù sao cũng là một đứa trẻ, nghe Nhan Tầm Châu nói như vậy, khóe miệng liền giương lên: “Ba không được gạt con”
“Ba không lừa con”. Nhan Tầm Châu cũng đã lâu tâm tình không vui sướng như thế, nhưng biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ là hơi cong khóe môi, đôi mắt dài nhỏ hơi lóe ra mấy phần tiếu ý.
Người ngoài nhìn vào, thấy một nhà ba người vui vẻ, thật ước ao được như thế, và cái người này không ai khác chính là người ở phía xa xa đang nhìn – Từ Gia Luân.
Từ Gia Luân từ nhỏ thị lực rất tốt, trước đây ngồi gàn Lâm Diễm, trong các kỳ thi, cho dù chỗ ngồi cách 50 cm, anh vẫn thấy rõ ràng đáp án của mỗi bài thi phía trước của cô. Hôm nay cũng thế, mắt anh vẫn nhìn rõ, nhưng Từ Gia Luân cũng không nghĩ tới cũng có một người đàn ông mắt xanh biếc từ một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm, người đó nhìn Lâm Diễm cùng Nhan Tầm Châu mang theo con trai rời đi. Cũng không có chút ý định thưởng thức đồ ăn ngon, cô gái xinh đẹp phía trước đang nói về mấy mình tinh nổi danh cùng với các khu nhà cao cấp ở Hồng Kông: “ Văn hóaHồng Kông đều rất chú trọng vấn đề lịch sự, Từ tiên sinh, anh có biết mình đã chạm phải mức độ cao nhất chứ?
Từ Gia Luân nhịn không được kéo kéo áo: “Đổi đề tài?”
Đi ăn với một người phụ nữ trước hết cần phải làm hết phận sự, ngay tức khắc lại đổi đề tài: “Gần đây ngôi sao XXX rất nổi danh, không biết Từtiên sinh có hứng thú hay không?”
Không có hứng thú, không có một chút hứng thú này, anh hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú với người phụ nữ đã làm mẹ là Lâm Diễm.
Thang máy đi lên đi xuống, lúc Nhan Tầm Châu kéo Nhan Thư Đông đi tới trước thang máy, kết quả lần thứ hai gặp được người đẹp mới gặp ở ngoài hành lang khi nãy.
Cô ta nhìn Nhan Tầm Châu ẩn ý, trong thang máy chật chội, cô ta cố ý tới gần Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu cúi đầu nhìn cô ta, sau đó đem Lâm Diễm ôm vào trong người.
Lâm Diễm không vui khi bị Nhan Tầm Châu ôm chặt như thế, ngước mắt nhìn Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu biết cô khó chịu, chỉ là hết lần này tới lần khác không làm theo ý cô, không chỉ không buông cô ra, mà còn ở trên eo cô bóp một cái.
Anh đùa giỡn lưu manh, Lâm Diễm căm tức nhìn Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu thoáng ngẩng đầu, anh cao hơn Lâm Diễm rất nhiều, cho nên Lâm Diễm chỉ nhìn thấy được cái cằm của anh.
Rồi anh lại cúi đầu, nhìn tới cô gái bên cạnh, trong mắt anh nhìn thấy sự hứng thú của cô ta đối với mình.
Thang máy báo tới lầu một, cô ta đi ra trước Nhan Tầm Châu và Lâm Diễm, Nhan Tầm Châu liếc nhìn bóng lưng của cô ta, cầm con số cất trong túi quần.
Hồng Kông là thiên đường mua sắm, nhưng Lâm Diễm cũng không muốn mua cái gì, cho nên trên cơ bản là mua đồ làm kỷ niệm cho Đông Đông, Lâm Diễm lựa chọn tỉ mỉ, chọn xong sẽ hỏi ý kiến Nhan Thư Đông, hỏi bạn của cậu thích cái gì, Nhan Thư Đông nhỏ giọng thầm thì: “Cái này con cũng không rõ lắm”
“Vậy bình thường bạn con hứng thú đối với cái gì?” Lâm Diễm hỏi.
Nhan Thư Đông cúi đầu suy nghĩ, Nhan Tầm Châu ở một bên nói: “Tùy tiện mua một vài món là được rồi, không cần tỉ mỉ như thế”
Lâm Diễm tỉ mỉ chọn lựa như vậy là có nguyên nhân, cô biết Nhan Thư Đông ở trường học có một quan hệ không tốt với bạn bè, số bạn tốt cũng không nhiều, cô chỉ là muốn Đông Đông gây thiện cảm tốt với những người bạn này, mỗi ngày đi học trở về đều vui vẻ nói về những chuyện thú vị ở trường học.
Lâm Diễm mua xong đồ lưu niệm cho bạn của Đông Đông, cũng mua cho chủ nhiệm lớp cùng các giáo viên phụ trách một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Suy nghĩ của Lâm Diễm, Nhan Tầm Châu cũng hiểu, tiếp nhận cái túi trong tay cô rồi mở miệng nói: “Sao không thấy mua cho em chút gì thế?”
Nhan Tầm Châu thật không biết mua cho Lâm Diễm cái gì cả, lâu lắm rồi anh cảm thấy chưa đối tốt với một người nào, liền cảm thấy chuyện này thật sự là buồn nôn.
Lâm Diễm đối với Nhan Tầm Châu nở nụ cười: “Em không muốn mua gì cả”
“Mẹ cần phải đổi điện thoại đi”. Nhan Thư Đông nói chen vào.
Lâm Diễm xoa đầu Nhan Thư Đông: “Điện thoại của mẹ đáng ghét lắm sao mà con cứ bắt mẹ đổi?”
Nhan Thư Đông ngẩng đầu nhăn mặt, Nhan Tầm Châu ngồi chồm hổm ôm lấy con trai, sau đó nói với Lâm Diễm: “Vậy chúng ta lên lầu hai xem một chút đi”
Lâm Diễm mua điện thoại mới nhưng lại không biết dùng, lúc trở lại khách sạn, Nhan Thư Đông nằm úp sấp trên ghé sa lông chỉ cho cô, Lâm Diễm cười, Đông Đông lại tiếp tục chỉ chỉ, Nhan Tầm Châu đưa mắt nhìn hai mẹ con, đi ra ban công gọi điện thoại, sau đó đi vào nói với Lâm Diễm: “Anh đi ra ngoài một chút”
Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn anh: “Đi đi”
“Mẹ, tiếp theo con sẽ chỉ cho mẹ chơi một số game trong máy nha?”
Lâm Diễm xoa má con: “Được, Đông Đông thật lợi hại”
“Ha ha, bọn con trai đều biết. . .”
Lâm Diễm ở toilet cầm một cái danh thiếp, sau đó khởi động điện thoại cũ, bên trong hiện ra vài tin nhắn, Lâm Diễm nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại về cho Lý Đường.
Tiếng kết nối vang lên, sau đó Lý Đường bắt máy, giọng nói vẫn bình ổn trầm thấp: “Hiện tại đang ở đâu?”
“Hồng Kông”
“Cùng với anh ta?”
Lâm Diễm “Ừ” một tiếng, đợi Lý Đường mở miệng, chỉ là Lý Đường lại chậm chạp không nói lời nào, trong điện thoại truyền đến tiếng gõ bàn phím, sau một lát, Lý Đường mở miệng: “Xin lỗi, tôi vừa mới mở một văn kiện mật”
“Không sao” Lâm Diễm nói.
“Mấy năm nay Nhan Tầm Châu làm việc rất cẩn thận, hiện tại các tài khoản của anh ta ở đại lục đều là thu nhập hợp pháp, từ lúc anh ta lấy Trương Mộ Mộ, những tài khoản thu nhập phi pháp đều toàn bộ bị chuyển đến một tài khoản khác, Lâm Diễm, trong khoảng thời gian này cô cần phải chú ý, Nhan Tầm Châu có lui tới ngân hàng nào ở Hồng Kông không?”
Lâm Diễm tắt điện thoại rồi đi ra, Nhan Tầm Châu vẫn chưa về, Nhan Thư Đông đi tới đi lui trong phòng khách, thấy Lâm Diễm đi ra liền hỏi: “Ba ba tại sao vẫn chưa về?”
Lâm Diễm dùng điện thoại mới mua gọi cho Nhan Tầm Châu , Nhan Tầm Châu đang chạy xe trên đường phố náo nhiệt, quay đầu nhìn ra cửa sổ các cửa hàng bán đồ ăn, hỏi Lâm Diễm: “Có muốn ăn khuya không?”
Lúc Nhan Tầm Châu cúp điện thoại, lái xe Trần Hòa Thủy hỏi: “Nhan lão đại, các huynh đệ ở đây rất nhớ anh, khi nào anh mở công ty đầu tư ở đây?”
“Tôi vẫn thích ở đại lục”. Nhan Tầm Châu nói
Trần Hòa Thủy cười cười: “Nếu như tôi có thể trở về, cũng muốn về lại nơi xưa, hôm qua tôi còn mơ tới cây dương mai cùng câu quýt, thật sự là nhớ”
Nhan Tầm Châu cười cười, sau đó bảo Trần Hòa Thủy dừng xe ở ven đường, xuống xe mua một ít điểm tâm của Hồng Kông và trà sữa, lúc lên xe Trần Hòa Thủy liền hói: “Mua cho Lâm Diễm và Đông Đông?”
Nhan Tầm Châu “Ừ” một tiếng, Trần Hòa Thủy hôm nay cũng thật nhiều lời: “Kỳ thực lúc Lâm Diễm ở trong tù chịu không ít khổ cực, mấy ngày nay tôi cũng gặp một người phụ nữ, cùng bị ngây ngốc giam trong tù ở đại lục mấy năm. . .”
“Hòa Thủy, cậu nói nhiều quá”. Nhan Tầm Châu mở miệng cắt đứt, Trần Hòa Thủy liền im lặng.
Xa xa nhìn thấy khu trò chơi Disney, Nhan Tầm Châu mở cửa xe đi xuống, Trần Hòa Thủy đột nhiên từ trong xe ném ra một con búp bê thủ công: “Nghiêm Kha lần trước có tới, cái này tặng cho Đông Đông”
Nhan Tầm Châu nhìn nhìn rồi ném lại trong xe: “Giữ lại cho mình đi”
“Lão đại”. Trần Hòa Thủy gọi Nhan Tâm Châu lại, Nhan Tầm Châu mang theo đồ ăn khuya quay đầu lại: “Có chuyện gì nói mau”
Trần Hòa Thủy liền nói: “Chị Nguyễn đã mất, Nghiêm Kha mấy năm nay cũng một mực chờ anh, không oán không hối giúp anh, nếu như anh không thích cô ấy, thì làm chút gì đó cho cô ấy hết hi vọng, sau đó tôi còn phải cố gắng theo đuổi cô ấy, để cho cô ấy sớm một chút trở thành vợ của Trần Hòa Thủy tôi”
Nhan Tầm Châu nói: “Cậu thích thì cứ theo đuổi”
Trần Hòa Thủy hô rõ to một khẩu hiệu, đóng cửa lại, quay đầu xe chạy đi.
Lâm Diễm đã sớm ngủ, rèm cửa sổ bên ngoài mặt biện còn chưa đóng kín, ánh trăng lấp lánh soi rọi vào bên trong , đêm bay bầu trời Hồng Kông rất đẹp, trăng sáng nhô cao, ánh sao đầy trời.
Nhan Tầm Châu nương theo ánh trăng nhìn Vinh Thiển nằm bên cạnh mình, không biết mấy năm này, cô có ngủ ngon giấc hay không?
Ánh mặt trời chiếu vào, đêm đã qua, Nhan Tầm Châu sớm đã tỉnh lại, Lâm Diễm thì ngồi chồm hổm ở trên ghế sa lon trong phòng khách chải đầu cho Nhan Thư Đông.
Nhan Thư Đông chống cự không cho cô chải, thấp giọng nói: “Tóc convà ba không cần phải chải đầu đâu”
Lâm Diễm nhéo nhéo cái mũi của Nhan Thư Đông: “Tóc của ba con xấu, Đông Đông không nên bắt chước”
Nhan Tầm Châu ho nhẹ hai tiếng: “Xuống phía dưới ăn sáng thôi”
Bữa sáng là đồ ăn điển hình của Hồng Kông, lúc ăn sáng có gặp Từ Gia Luân, sắc mặt Từ Gia Luân hơi ngạo mạn chào Lâm Diễm một cái rồi rời đi, đi mấy bước liền quay đầu hỏi: “Nhan tiên sinh hôm nay định làm gì?”
“Đi cùng con trai và vợ” Nhan Tầm Châu nói.
“A, tôi định đi tới Disney chơi, như vậy hẹn gặp lại”. Từ Gia Luân phong độ gật đầu một cái, sau đó đi ra trước cửa.
Lâm Diễm cùng Nhan Tầm Châu dẫn theo Nhan Thư Đông tới Disneyland chơi, nhưng cũng không giống như các gia đình khác, Lâm Diễm cùng Nhan Tầm Châu lớn lên theo từ một ngôi nhà gia trưởng, Nhan Thư Đông cũng không phải là đứa trẻ ham chơi, Lâm Diễm muốn cho Nhan Thư Đông cùng các bạn nhỏ khác cùng nhau chơi trò chơi, sau đó khuyến khích con trai đi tới tượng vịt Donald chụp hình.
Đông Đông chụp hình không thích cười, cái này giống Nhan Tầm Châu như đúc, Lâm Diễm cúi đầu nhìn ảnh chụp, Nhan Tầm Châu gọi một nhân viên trong khu nhờ chụp giùm ba người bọn họ một tấm.
Buổi chiều Nhan Thư Đông bị cảm nắng, Lâm Diễm mang theo Nhan Thư Đông trở lại khách sạn nghỉ ngơi, uống xong thuốc cảm, Nhan Thư Đông nghe lời leo lên giường nghỉ ngơi, sau đó thoáng chốc liền ngủ say.
Lâm Diễm từ trong phòng đi ra, Nhan Tầm Châu đứng lên nói với cô: “Anh ra ngoài chút”
“Có chuyện gì sao?”
“Gặp một người bạn”
Nhan Tầm Châu đi cùng cô gái tối qua gặp ở nhà hàng, cùng cô ta đi dạo trung tâm mua sắm, sau đó tới một quán bar, chọn một gian phòng, hất tóc đi vào, sau khi vào phòng liền dán lên người Nhan Tầm Châu: “Anh trai, anh đến Hồng Kông làm gì thế?”
“Mở công ty đầu tư”
“Mấy năm nay kinh tế hơi đình trệ”. Cô ta có điểm không tin: “Em nghĩ anh chắc là được phú bà bao nuôi”
Nhan Tầm Châu kéo khóe miệng: “Tùy cô nghĩ”
“Người hôm qua là vợ của anh?”
“Đúng, là vợ của tôi”. Nhan Tầm Châu nói, sau đó tránh người cô ta ra: “Cô trước đi tắm đi”
“Được, anh chờ em”. Cô ngẩng đầu hôn lên mặt Nhan Tầm Châu, sau đó lớn mật ngay trước mặt anh cởi đồ, trần truồng đi vào trong toilet.
Sau khi cô ta đi vào, Nhan Tầm Châu lau đi dấu son môi trên mặt, sau đó đặt một xấp tiền lên giường, rời đi.
Cô ta sau khi tắm xong ra ngoài không thấy anh, tức giận gọi điện thoại cho bạn thân của cô: “Này, tớ gặp một thằng đàn ông bất lực”. Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy xuống dưới lầu tra xét danh sách đăng ký phòng, tên đăng ký là “Lý Minh”
——————
Buổi tối Lâm Diễm trở lại thành phố S, lúc xuống máy bay, ở bên ngoài Liên Minh cùng Chương Tử đi lên, Nhan Tầm Châu nói với Liên Minh: “Cậu đưa Lâm Diễm cùng Đông Đông về nhà”, sau đó anh và Chương Tử ngồi lên một chiếc xe khác đi.
Buổi tối Nhan Tầm Châu cũng không đến, Lâm Diễm dạy Nhan Thư Đông viết nhật ký.
“Mẹ, ba ba sẽ tới sao?”
Lâm Diễm nói lảng sang chuyện khác: “Mẹ đã đem quà tặng bạn bỏ trong cặp sắc, ngày mai con đừng quên tặng các bạn nha”
Nhan Thư Đông gật đầu, bởi vì tâm tình đột nhiên tụt dốc, liên tục viết sai hai chữ.
“Chăm chú viết”. Lâm Diễm nói.
Nhan Thư Đông “Dạ” một tiếng.
Lúc đi ngủ, Nhan Thư Đông có chút hiểu, ở Hồng Kông cậu có một ba ba, nhưng về đây ba ba chỉ còn một nửa.
Nhan Thư Đông là một cậu bé mạnh mẽ, cậu không muốn cả đời chỉ có một nửa ba ba, liền nhảy xuống giường đi tìm Lâm Diễm.
Lâm Diễm còn chưa ngủ, đang ở trong phòng khách may mấy bản thiết kế mẫu, thấy Đông Đông đi tới, liền hỏi: “Sao lại xuống giường?”
Nhan Thư Đông cong cái miệng nhỏ nhắn lên: “Nếu như ba ba chỉ có một nữa, còn tình nguyện không cần”
Lâm Diễm ngẩn người: “Nhanh lên giường ngủ đi”
Lý Đường một mực tra xét Nhan Tầm Châu, thế nhưng Lâm Diễm biết Lý Đường điều tra không phải là chứng cứ phạm tội của Nhan Tầm Châu, anh là muốn lấy đi một phần tài liệu nào đó của Nhan Tầm Châu.
Nếu tài liệu đến tay, Lý Đường sẽ an bài cô và Đông Đông ra nước ngoài.
Chỉ là cô thật sự muốn mang Đông Đông đi ra nước ngoài sao?
Nơi này có bạn bè của Đông Đông, cô cũng từng bước gây dựng sự nhiệp, nếu như cô thật sự muốn mang Đông Đông xuất ngoại, cô cần gì phải gây dựng sự nghiệp tại đây?
Lâm Diễm suy nghĩ cả đêm, lúc đang mơ màng ngủ, bên hông lại có một đôi tay, đích thị là Nhan Tầm Châu tới.
Hôm sau Nhan Tầm Châu rời đi rất sớm, lúc trời tảng sáng, Lâm Diễm nằm trên giường nghe anh nói với cô: “Buổi sáng ăn sáng nhớ nhìn trên bàn”
Cô cũng không lưu tâm, lúc dậy làm đồ ăn sáng, liền nhìn thấy một cái hộp Nhan Tầm Châu đặt trên bàn, mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, là Nhan Tầm Châu mua ở Hồng Kông.
Sáng sớm trên đường đưa Nhan Thư Đông đi học trở về, Lâm Diễm ghé một quầy báo mua một tờ báo, sau đó đọc tin tức trong báo, trong một tin về kinh tế tài chính thấy xuất hiện một hàng chữ đỏ: “Nhan Tầm Châu xác nhận đã ly hôn, hôm trước còn mang theo người mới đi đến trung tâm mua sắm của Hồng Kông”
Lâm Diễm nhìn thấy tiêu đề và thời gian trong lòng cảm thấy căng thẳng, sau đó nhìn xuống ảnh chụp phía dưới, người phụ nữ trong ảnh không phải là cô.
——— ———————— bổ chương và số lượng từ ngày hôm qua ——— ————
“Nhan Tầm Châu trên danh nghĩa là người sở hữu hai công ty đầu tư, ba rạp chiếu phim ban đêm hợp pháp, sáu quán trà, 24 cửa hàng. . . Tuy rằng anh không phải là một công ty gia đình phi thường, nhưng tuyệt đối là một cái đầu xuất chúng trong giới làm ăn”
Đoạn tin này là Lâm Diễm mua về trong các ký tạp chí đọc được, mặc dù bây giờ tạp chí kinh tế tài chính cũng bắt đầu đi khai thác các tin bát quái, tin tức cá nhân, thế nhưng tôn chỉ của các tạp chí kinh tế và tài chính, chính là nói về những nhà tài chính đứng đầu, và đầu tiên là nói về tài sản của Nhan Tầm Châu.
Lâm Diễm trước đó cũng có tìm thông tin về Nhan Tầm Châu trên mạng, trước kia tài sản của Nhan Tầm Châu bị cũng không được truyền thông chú ý lắm, có thể là do anh giấu quá kín.
Nhưng rất nhanh đã bị mò ra, bất kể là hiện tại hay trước kia, hai giới hắc bạnh cho tới gia đình của anh, ví dụ như tin anh cưới Trương Mộ Mộ chẳng hạn.
——
Từ Gia Luân tìm đến Lâm Diễm, chống tay trên bàn thành thật nói với cô: “Lâm Diễm, em có biết vì sao Nhan Tầm Châu lại muốn ly hôn không?”
Lâm Diễm ngẩng đầu: “Triệu Nghiêu, có chuyện gì thì anh nói thẳng đi”
“Có mấy lời không biết anh có nên nói hay không?”
“Anh cứ nói đi. . .” Lâm Diễm thật không chịu nỗi cái bộ mặt này của Từ Gia Luân, dừng lại công việc trên tay, đem bộ y phục bỏ sang một bên chăm chú lắng nghe.
Từ Gia Luân sửa sang lại thần sắc: “Em thấy anh thế nào?”
“Hả?” Lâm Diễm có điểm không rõ: “Triệu Nghiêu, hôm nay anh làm sao vậy?”
Từ Gia Luân hôm nay cẩn thận sửa sang lại tóc tai ria mép, trước khi ra khỏi cửa mặc một bộ vest mới, anh muốn nói lời quan trọng với Lâm Diễm, cho nên hông nay anh mới đem cái thái độ nghiêm túc nhu đi họp đến tìm Lâm Diễm.
“Lâm Diễm, anh biết em khó quên tình cũ, hiện tại Nhan Tầm Châu đã ly hôn, trong thâm tâm em có đúng hay không có một chút mong muốn hai người tái hợp lại một chỗ? Thế nhưng, Lâm Diễm, em nghĩ Nhan Tầm Châu hiện nay là lựa chọn tốt nhất với em sao? Có một số việc tuy rằngkhông phải là do anh ta gây nên, nhưng anh nghĩ vẫn cần phải nói cho em biết”
“Gia Luân, em. . .” Lâm Diễm bị Từ Gia Luân làm cho sửng sốt một hồi, sau đó Từ Gia Luân đưa cho cô một quyển tạp chí kinh tế và tài chính: “Người phụ nữ trên hình là em sao?”
Từ Gia Luân đưa quyển tạp chí cho cô chính là quyển tạp chí hôm qua cô đọc, Lâm Diễm cúi đầu nhìn hình ảnh Nhan Tầm Châu thân mật nói chuyện với cô ta, ngẩng đầu trả lời với Từ Gia Luân: “Không phải em”
“Lâm Diễm!” Từ Gia Luân thấy Lâm Diễm trả lời một cách nhẹ nhàng như thế, trong lòng có chút nóng nảy, biểu hiện ra bên ngoài có chút tức giận: “Người đàn ông như thế, em còn nghĩ muốn ở cùng anh ta sao?”
“Triệu Nghiêu, đây là chuyện của em”. Lâm Diễm nói
Từ Gia Luân ánh mắt lóe ra, thế nhưng thần sắc kiên định, dừng lại: “Đúng, đây là chuyện của em, thế nhưng em không biết từ trước tới giờ anh rất thích quan tâm đến chuyện của em sao?”
Lâm diễm: “…”
“Được rồi, bây giờ không nói chuyện của em nữa, nói một chút về chuyện của anh”. Từ Gia Luân hơi giật giật tay ở trên bàn, thu lại thần sắc, trịnh trọng nói: “Lâm Diễm, anh nghĩ anh có khả năng đảm nhiệm được vị trí cha dượng của Đông Đông”
Lâm Diễm đột nhiên cảm thấy hai tai nóng rực, huyệt Thái Dương giật tưng tưng, cô sau khi ra tù không phải là không có nở hoa đào, thậm chí hoa đào của cô còn rất nhiều, ví dụ như Chu Hà ở Quân Nhan. (Hoa đào ở đây ý chỉ là người để ý, người thích)
Nhưng trước kia Lâm Diễm có thể bình tĩnh mà xử lý, chỉ là lần này đổi thành Từ Gia Luân, cô cảm thấy có chút khó xử.
Có thể là do ánh mắt sáng rực của Từ Gia Luân, Lâm Diễm cảm thấy có chút quẫn bách, cô hơi sửa sang lại tâm tình cùng suy nghĩ của mình, mở miệng: “Triệu Nghiêu, em coi như lời hôm nay anh nói là vui đùa, sau này đừng nên đùa như thế nữa, em đời này cũng sẽ không kết hôn lần nữa, cũng không muốn tìm cha dượng cho Đông Đông”
Từ Gia Luân trước đã suy nghĩ ra nhiều ký do, cũng đem tất cả lý do bác bỏ nghĩ ra, cho nên khi Lâm Diễm nói như thế anh cũng không nghĩ tới, sắc mặt hơi cứng ngắc nói: “Đó là suy nghĩ bây giờ của em, thế nhưng, Lâm Diễm, em hãy nghe anh nói, mười ba tuổi chúng ta ở thị trấn quen biết nhau, lúc đó anh rất ái mộ em, năm nay chúng ta cũng đã hai mươi chín tuổi, số phận cho chúng ta lần nữa lại gặp nhau, em không cảm thấy duyên phận của chúng ta đã được định từ trước sao? Ông trời mang anh đến để thay đổi suy nghĩ của em”
Lâm Diễm: “Chúng ta làm bạn bè không tốt sao? Tình bạn trân quý hơn không phải sao?”
“Bạn bè có thễ vĩnh viễn ở bên cạnh em sao?” Từ Gia Luân phản bác lời nói của Lâm Diễm: “Em nói cả đời này em không kết hôn, thế nhưng Lâm Diễm, em nghĩ cuộc sống một mình có ý nhĩa sao? Em còn có con trai, sau đó Đông Đông lớn lên rồi cưới vợ, ai sẽ ở bên cạnh em, lúc em ngã bệnh ai chăm sóc em. . .”
Lâm diễm cúi đầu nhẹ cười.
Từ Gia Luân lại nói tiếp: “Anh nghĩ hai chúng ta ở cùng một chỗ rất thích hợp, em nghĩ đi, nam nữ ở chung bù trừ cho nhau, em ít nói, anh nói nhiều, em nhạy cảm, anh thẳng thắn, em xinh đẹp, anh anh tuấn. . . điều quan trọng là, anh thích em, anh sẽ yêu thương em, chăm sóc em, mỗi ngày đem em nâng niu trong lòng bàn tay, chuyện gì cũng đều theo em, em không vui, anh sẽ dỗ dành em, em vui vẻ, anh so với em càng vui vẻ hơn. . .”
“Lâm Diễm, em muốn có nhà, anh sẽ mua cho em, được không?”
Giọng nói của Từ Gia Luân liên tục vang lên bên tai cô, trong mắt Lâm Diễm nổi lên chút tình cảm ấm áp, không biết có phải là do ánh nắng bên ngoài chiếu vào quá chói mắt hay không, cô thấy toàn thân Từ Gia Luân nổi lên tầng ánh sáng, khóe mắt cô đau buốt.
Lâm Diễm nghĩ Từ Gia Luân nói tuy hơi buồn cười, thế nhưng cô vẫn bị cảm động, có thể là lâu lắm rồi không có ai đối đãi nghiêm túc với cô như thế, mặc kệ Từ Gia Luân nói kỳ hạn một tháng hay một năm, cô trước mắt đã bị cảm động.
“Triệu Nghiêu, cám ơn anh, nhưng. . .”
“Anh không yêu cầu em lập tức đáp ứng anh”. Từ Gia Luân nhẹ giọng nói, ánh mắt chăm chú: “Anh giờ nói chính thức nói với em, anh chính thức theo đuổi em”
Bị hỏi một hồi lâu cô cảm thấy nhức đầu, hơn nữa với tính cách của Từ Gia Luân như thế, cô không có khả năng gánh vác và giải quyết được cái phiền phức này.
“Triệu Nghiêu, em nói lại lần nữa, em hiện tại không muốn nói chuyện tình cảm, nếu anh thật sự thích em, thì chắc hẳn anh cũng hi vọng không mang lại phiền phức cho em chứ?”
Từ Gia Luân lo lắng đứng yên: “Yên tâm, anh sẽ dùngmội hình thức theo đuổi mà em thích, anh sẽ không mang lại rắc rối cho em, được chứ?”
Lâm Diễm dở khóc dở cười, đau đầu nhìn Từ Gia Luân.
Từ Gia Luân cười tủm tỉm: “Chuyện tình cảm đã nói xong, bây giờ chúng ta nói về chuyện công việc,một vài người trong “Quang Hỏa” rất thích thiết kế của em, muốn ký hợp đồng cùng em”
Lâm Diễm buổi tối cùng Từ Gia Luân và khách hàng sẽ gặp nhau ở nhà hàng, trên đường ra khỏi công ty cô vào toilet gọi điện thoại cho Nhan Thư Đông.
——
Nhan Thư Đông đã được Lâm Diễm gọi dì giúp việcđón về, bởi vì về nhà không thấy Lâm Diễm nên có chút mất mác: “Mẹ chừng nào trở về?”
“Dì còn ở nhà chứ?” Lâm Diễm nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi.
“Còn ạ”
“Mẹ tí nữa về, Đông Đông buổi tối muốn ăn gì?”
“Mì trứng ạ”. Nhan Thư Đông thành thật trả lời, thử dò xét khẩu khí của Lâm Diễm: “Mẹ trễ thế này còn chưa về nhà, có phải ở bên ngoài hẹn hò không?”
“Không phải, mẹ đang nói chuyện làm ăn”. Lâm Diễm nói: “Chờ mẹ làm ăn có tiền sẽ mua đồ cho Đông Đông nha”
“Tùy ý mẹ”. Nhan Thư Đông tuy rằng nghe mẹ nói là đang rất bận rộn, nhưng cậu cũng hừ lạnh một tiếng bất mãn, sau đó sờ sờ cái chân mới tắm rửa sạch sẽ: “Được rồi, chào mẹ”. Đang muốncúp điện thoại, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa, Nhan Thư Đông cầm điện thoại nghiêng đầu, Nhan Tầm Châu đang đi vào nhà.
________
Chương này Từ Gia Luân đáng iu chết đi được ^^