Nhan Tầm Châu đi Hồng Kông để lại một phần tài liệu cùng một đoạn ghi âm trong điện thoại, nội dung cuộc ghi âm là Trương Mộ Mộ nói chuyện cùng với người đồng nghiệp cũ của Lâm Diễm, cú điện thoại này xảy ra sau khi cô ngồi tù.
“…Tôi thật không nghĩ lại xử như thế, không phải nói trọng án kinh tế ngồi tù ít nhất phải mười năm sao….Cô không cần cảm ơn tôi, tôi cái gì cũng không giúp cô cả…Nhưng cô tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về, nếu có chuyện gì nữa tôi thật không giúp được cô…”
Năm đó người đồng nghiệp của Lý Đường từ Mê-hi-cômang cô ta về nước, lần thứ hai Lâm Diễm cùng cô ta gặp lại thật sự không nhận ra, đã nhiều năm, giờ cô ta cũng đã là mẹ của hai con, thân hình hơi mập ra, ăn mặc đẹp đẽ quý giá.
Lý Đường nói cô ta gả cho một Hoa kiều ở Mê-hi-cô, chồng cô ta mở một công ty sản xuất đồ chơi, bọn họ đang có ý định đi du lịch cùng với hai con.
Lâm Diễm lúc trước ngây ngô trong phòng giam, lúc đó cùng phòng cô có một phụ nữ bởi vì ngồi tù mà cằn nhằn cả ngày, cô ta có nói một câu: “Trên thế giới này, hạnh phúc cùng đau khổ luôn tồn tại song song, có người hạnh phúc, thì sẽ có người đau khổ, hoặc trả giá cho nhũng hành động mình gây ra.”
Trên thế giới này đúng là có người vui, có kẻ buông, bởi vì con người bản tính ích kỷ, cho nên ai cũng đi tranh đoạt cái gọi là hạnh phúc, không nghĩ tới rằng, hạnh phúc của mình đôi khi lại là bi kịch của người khác.
Cho nên người đồng nghiệp đang giàu có hạnh phúc lúc ở tòa án khóc hết nước mắt, hy vọng pháp luật có thể giảm nhẹ tội của cô ta, cô ta khóc lóc kể lể nói năm đó bị Trương Mộ Mộ sai khiến, cô ta là người vô tội.
“Lúc trước ba tôi bệnh nặng, chủ tịch ngân hàng nói ông ta cho tôi một khoản tiền, bảo tôi giúp ông ta một việc, lúc đó thật sự tôi không có biện pháp, sau chỉ tịch ngân hàng lại gặp chuyện không may, tôi lúc đầu muốn tự thú, nhưng Trương Mộ Mộ nói sẽ giúp tôi ra nước ngoài, cô ta bảo tôi đem một khoản tiền đưa vào tài khoản của Lâm Diễm… Tôi không muốn ngồi tù, tôi rất sợ, ba tôi cần có người chăm sóc, tôi không muốn ba tôi gặp chuyện không may…”
Lâm Diễm tức trước đến nay đều sống dưới đáy của xã hội, hơn nữa tính cách cô từ nhỏ cứng nhắc cẩn thận, cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám làm chuyện gì to lớn, cuộc đời của cô từng ngày trôi qua một cách an toàn, cô cố gắng học tập để sau này có cơ hội thay đổi cuộc sống, cô không dựa dẫm vào ai, từng bước nỗ lực tiến lên.
Cô vẫn luôn nghĩ mình đã cẩn thận như thế, nếu như cuộc sống là một trò chơi, cô tuyệt đối không có khả năng vị phạm quy mà game over, thế nhưng Lâm Diễm không biết, lúc trước cô và Nhan Tầm Châu qua lại với nhau, cô đã phạm vào quy tắc trò chơi của chính mình.
Nếu một người phụ nữ có gia đình giàu có cùng vật chất làm hậu thuẫn, cuộc đời của cô ta sẽ trở nên thập phần phấn khích, mà Lâm Diễm lại không có cuộc sống phấn khích như thế, cô cần mỗi bước đi thật cẩn thận, kết quả cuối cùng cô cũng thua bởi một chữ tình, cho nên có đôi khi cuộc sống căn bản không cần tính toán quá kỹ, chi bằng tùy tâm sở dục mà đi.
Trái ngược với Lâm Diễm, có vài người từ nhỏ đã sống trong đỉnh cao của xã hội, tôn quý, cao ngạo, cảm giác về sự ưu việt, chỉ cần một câu nói của người ta có thể đem nàng giam vào trong tù, thiêu đốt tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời người.
…..
Cuối cùng tòa án trả lại sự trong sạch cho Lâm Diễm, quốc gia bồi thường cho cô một khoản tiền tổn thất về tinh thật, tiền bồi thường dựa theo thu nhập tiền lương bình quân trong khoảng thời gian cô đi tù năm năm.
Lúc đó Lâm Diễm đã nghĩ, nếu như lúc năm năm đó, khi tốt nghiệp đại học cô không gặp lại Nhan Tầm Châu, cô hiện tại làm gì? Làm ở công ty? Ở lại làm giáo viên? Hay là giúp chồng nuôi dạy con? Lâm Diễm nhớtới lúc Nhan Tầm Châu chưa xuất hiện, cô muốn ở lại trường làm giảng viên, mà trong danh sách đưa xuống lúc đó cũng có tên của cô.
Thật đáng tiếc, cuộc sống không có ‘Nếu như…’
Ngoài ra, ba mẹ của Trương Mộ Mộ cũng thay con gái họ trả tiền bồi thường cho cô, nhưng Lâm Diễm không muốn nhận số tiền này. Hai người bọn họ thiếu chút nữa quỳ xuống dưới chân Lâm Diễm, để cho cô đưa đơn bãi nại. Về phần Trương Mộ Mộ, tòa án không tìm được cô ta, ba mẹ cô ta cũng nói không biết cô ta đi nơi nào, mặt khác cảnh sát cùng không tra được thông tin Trương Mộ Mộ đã xuất ngoại.
Quan hệ của con cái cùng ba mẹ khó có thể nói rõ được, có đôi khi ba mẹ vì con, cũng có khi con cái vì ba mẹ, nói chung là tình phụ mẫu huyết mạch tương liên, ai có thể nói bỏ là bỏ được?
Lâm Diễm từ tòa án đi ra, luật sư liền gọi cô lại: “Có người nhờ tôi nói chuyện với cô, không biết Giang tiểu thư có thể bớt chút thời gian được không?”
Lâm Diễm lắc đầu: “Tôi không có gì để nói.”
Luật sư gật đầu nói: “Người ủy thác có nói với tôi nếu cô không muốn nói chuyện, thì để tôi thay người đó nói một tiếng xin lỗi.”
Trên đường trở về, Từ Gia Luân hỏi cô về cảm giác khi giải được án oan, Lâm Diễm cười nói: “Cảm thấy mỗi người đều đối với cô nói câu xin lỗi, nghe thật phiền.”
Lâm Diễm nói xong cũng trầm mặc, Từ Gia Luân vốn là người nói nhiều cũng cảm thấy có điểm trúc trắc, sau đó nhớ tới câu nói thịnh hành lúc trước, mở miệng nói: “Thực sự là có lỗi với tổ tông, nếu như xin lỗi có tác dụng, thì làm cảnh sát để làm gì?”
“Lâm Diễm, anh nói cho em biết, nếu như sau này còn có người tới trước mặt em nói xin lỗi, em cứ làm như vậy…”
“Làm như thế nào?” Lâm Diễm quay đầu nhìn Từ Gia Luân.
Từ Gia Luân dùng sức xì một tiếng khinh miệt: “Tạt thẳng nước lạnh vào mặt, chúng ta tuy rằng không thể làm quay trở lại để xóa khoảng thời gian thương tổn ấy, nhưng cũng kiếm cách nào để trút giận chứ.”
Lâm Diễm cười ra tiếng, ngực trống rỗng: “Hiện tại tức giận, thật không đáng.”
Từ Gia Luân bật người ủng hộ Lâm Diễm: “Đúng là không đáng, hiện tại không cần vội vàng, cứ chậm rãi cho ngày trôi qua, lúc trước ăn phải quả đắng, coi như là tích đức là được.”
“Nào có ai có bộ dáng tích đức như thế…” Lâm Diễm cười trừ.
“Đương nhiên là có, Lâm Diễm, căn cứ theo nhận định của anh, nửa đời sau của em nhất định hạnh phúc tràn đầy.”
“Cho anh chút phúc đức đó.” Lâm Diễm nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, biển quảng cáo không ngừng chạy ngược về sau, cô cũng không biết nửa đời sau của cô dài đến bao giờ.
Từ Gia Luân thấy cô trầm mặc, thử mở miệng: “Nếu không chúng ta tìm một chỗ ăn mừng đi?”
“Được.” Lâm Diễm gật đầu đáp ứng.
Từ Gia Luân có chút ngoài ý muốn khi thấy Lâm Diễm đáp ứng sảng khoái như vậy, nhất thời tâm tình kích động: “Vậy tìm nơi tốt một chút, chúng ta phải ăn mừng một trận thật lớn.”
Hai người đi ăn mừng, giống như là một cuộc hẹn hò, lúc Từ Gia Luân đưa cô về, anh hỏi cô: “Hiện tại em ở một mình?”
Lâm Diễm gật đầu.
“Anh có thể lên nhà ngồi một chút được không?” Từ Gia Luân nhìn sắc mặt của cô rồi mở miệng.
“Khuya lắm rồi, để lần sau đi.”
Từ Gia Luân cũng không miễn cưỡng: “Là anh không nghĩ chu toàn, như vậy anh về trước.”
Lâm Diễm xoay người đi lên lầu, mới đi vài bước liền bị Từ Gia Luân kéo lại: “Thực sự không cùng anh nói lời tạm biệt à.”
Lâm Diễm cười híp mắt lắc đầu: “Trên đường lái xe cẩn thận một chút.”
Lúc trở về, Từ Gia Luân luôn cảm thấy ngọt ngào, có một vài người không phải là đối tượng kết hôn tốt nhất, anh ngoại trừ Lâm Diễm ra thì không cảm thấy ai hợp làm vợ mình cả.
Kỳ thực Lâm Diễm có cái gì tốt, Từ Gia Luân nghĩ, chỉ là xinh đẹp một chút, thế nhưng trên người cô tồn tại nhiều vấn đề lắm, ví dụ như tuổi không còn nhỏ, có con, mấu chốt nhất là không yêu anh…
Thế nhưng chung quy lại cô rất tốt, giống như một sợi dây thừng buộc chặt trái tim anh, mỗi khi anh muốn buông tha cô thì nó lại thắt chặt thêm.
——
Lâm Diễm về đến nhà, cùng Nhan Thư Đông trò truyện qua mạng, Đông Đông đã đi học ở Hồng Kông, ở trường mới rất nhiều bạn ở các quốc gia khác, mà Nhan Thư Đông tiếng anh lại không tốt, mà trường ấy lại dạy song ngữ, Nhan Thư Đông hiện tại rất nhức đầu vì môn tiếng Anh.
Cho nên mỗi ngày Lâm Diễm cùng Đông Đông thông qua mạng nói chuyện bằng tiếng Anh.
“Hello, mom…” Đông Đông nói xong, bỗng ở đâu xuất hiện một cái đầu của trẻ em, Nhan Thư Đông chán ghét quay đầu trừng mắt: “Nhan Ý Tuấn, em Get out! Get out!”
Lâm Diễm ở đầu bên này có điểm đau đầu: “Thư Đông, không được làm như thế.”
Nhan Thư Đôngrầm rì, Nhan Ý Tuấn cười híp mắt, đem đầu đưa vào camera máy tính, sau đó nhìn Lâm Diễm nói: “Anh, mẹ, mẹ.”
“Đó không phải là mẹ của em.” Nhan Thư Đông lạnh lùng mở miệng.
Nhan Ý Tuấn đột nhiên ủy khuất: “Anh… mọi người đều nói ba không phải là ba của em, mẹ cũng không phải là mẹ của em, thế nhưng anh là anh của em, vậy mẹ của em…có phải hay không… là mẹ của anh…”
“Làm sao có thể! Mẹ là mẹ của anh, không phải là mẹ của em, mẹ của em là Trương Mộ Mộ, em đi ra đi.” Nhan Thư Đông đẩy cậu bé, thế nhưng Nhan Ý Tuấn kéo góc áo cậu không buông, Nhan Thư Đông quay đầu đẩy mạnh một cái: “Đi ra ngoài!”
“Thư Đông!” Lâm Diễm quát lớn, sau đó từ trong màn hình đã không nhìn thấy mặt Nhan Ý Tuấn nữa.
Nhan Thư Đông nghe Lâm Diễm nói, ít nhiều ý thúc được hành động của mình, đem Nhan Ý Tuấn kéo lên, giải thích: “Mẹ là mẹ của anh, không phải mẹ của em, mẹ của em là Trương Mộ Mộ.”
“Thế nhưng anh Chương Tử nói không phải…” Tiểu Ý Tuấn ủy khuất, trên mặt mang theo nước mắt: “Vậy ai là mẹ của em, anh với em cùng mẹ giống nhau mà…”
Lâm Diễm tựa lưng vào ghế, nhìn khuôn mặt đáng thương của Nhan Ý Tuấn, nghĩ Nhan Tầm Châu nghiệp chướng quá sâu.
Nhan Thư Đông kêu to: “Dì Hứa, dì Hứa…”
Sau một lát, dì Hứa liền tới, ôm lấy Nhan Ý Tuấn đang quấn lấy Nhan Thư Đông, Nhan Ý Tuấn đi rồi, Nhan Thư Đông liền nói chuyện cùng Lâm Diễm: “Mẹ, con thấy thật là phiền…”
Lâm Diễm: “Đông Đông thử nói tiếng anh những lời vừa rồi xem sao?”
“Mẹ có cần phải nghiêm túc thế không?” Nhan Thư Đông tuy rằng nói như vậy, những cậu bé cũng nỗ lực phiên dịch lời của mình: “Mom, I’m so…”
Nhan Thư Đông ngập ngừng một hồi lâu, sau đó tức giận đập bàn: “Không được, không học nữa, không học nữa, con muốn về, con muốn về!”
“Đông Đông, con có thể nói là: I am bored, hoặc I ‘m so upset, vân vân…” Lâm Diễm nói.
“Vậy tiếng Anh thật đáng ghét nói như thế nào?” Nhan Thư Đông hỏi.
“I hate English.” Lâm Diễm nói xong, thì nói với Đông Đông một câu: “Đông Đông chờ chút, mẹ có chút việc.”
Nhan Thư Đông nhìn Lâm Diễm rời đi, thấy Nhan Tầm Châu mở cửa đi vào liền nói: “Get out!”
Nhan Tầm Châu không quan tâm liền hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Có việc đi ra ngoài.” Nhan Thư Đông trả lời.
“Đi ngủ sớm một chút.” Nhan Tầm Châu nói xong, liền đi ra ngoài.
Lâm Diễm vừa nấu một nồi cháo thuốc, mùi vị thuốc Đông Y nồng nặc sôi trào trong nồi, Lâm Diễm múc một chén, sau đó đậy nắp nồi lại, bưng chén cháo một lần nữa đi tới trước máy tình, Nhan Thư Đông lại cứng nhắc mở miệng hỏi: “What you eat?”
“Là What are you eating.” Lâm Diễm sửa lại cho đúng.
Nhan Thư Đông từ máy tình nhìn về Lâm Diễm bên kia, sau đó chua xót nói: “Buổi tối con ăn không no…” Nhan Thư Đông nói đến đây liền dừng lại, mỗi lần đều dùng cớ nói Nhan Tầm Châu không tốt, cho nên hôm nay cậu thay đổi cái cớ khác: “Con muốn mẹ làm đồ ăn cho con.”
“Lần sau gặp mặt, mẹ sẽ làm món ngon cho con ăn.” Lâm Diễm nói.
“Nhưng mà biết đến bao giờ?” Nhan Thư Đông hiện tại đã không còn trông mong cả nhà ba người đoàn tụ, nhưng cậu cũng chỉ là một cậu bé, chỉ biết nói ra hết tất cả bất mãn trong lòng của mình.
Lâm Diễm quay qua Nhan Thư Đông cười, sau đó nhìn đồng hồ, cùng cậu trao đổi vài câu tiếng Anh đơn giản, sau đó hối thúc cậu đi ngủ.
Đông Đông không muốn ngủ, nhìn màn hình nói tùm lum, cuối cùng Lâm Diễm mới nói một câu: “Vậy mẹ đi ngủ”, sau đó tắt webcam.
Lâm Diễm ngồi chờ Đông Đông thoát trò chuyện, thế nhưng sau khi Đông Đông thoát ra xong, nhìn vào máy tính, cô cảm thấy tịch mịch cô đơn.
——
Ngu Cảnh Trường tự thú để được thẩm tra bí mật, đối với chuyện lúc trước bà cố ý che giấu sự thật cũng xử phạt nặng, đồng thời hủy bỏ chế độ ưu đãi lương hưu.
Còn Giang Vũ, bất động sản Giang Thị đổi chủ, xuất huyết não vào viện.
Ngu Cảnh Trường cùng Giang Vũ mặc dù ly hôn, thế nhưng lúc Lâm Diễm đi tới bệnh viện, thấy Ngu Cảnh Trường vẫn ngồi bên cạnh ông, nói: “Đừng cho rằng tôi tới chăm sóc ông là tôi đã tha thứ cho ông, chỉ cần một ngày Uyển Uyển không tha thứ cho ông, tôi cũng không tha thứ cho ông.”
Giang Vũ dựa lưng vào giường bệnh, bởi vì có Ngu Cảnh Trường bên cạnh nên ông cảm thấy hạnh phúc, vui cười hớn hở: “Lăng Lăng, vậy bà giúp tôi cầu xin con gái tha thứ cho tôi đi.”
“Tự ông đi mà nói.”
Lâm Diễm gõ cửa một cái. Mở miệng: “Ba, mẹ.”
“Uyển Uyển…”Ngu Cảnh Trường thả khăn mặt xuống, kéo Lâm Diễm vào phòng bệnh: “Con đến một mình?”
Ngu Cảnh Trường nhìn mồ hôi rịn trên trán cô, liền nói: “Con hẳn là nên gọi điện thoại cho Nham Nham, để nó đến đón con.”
“Không có gì đâu.” Lâm Diễm để thực phẩm dinh dưỡng và hoa quả trên bàn, nói một chút về chuyện cô và Giang Nham tính mở cửa hàng thời trang, Giang Vũ nằm một bên nghe chăm chú, sau đó nói ra ý kiến của mình: “Mở ở thị trường nước ngoài là rất tốt, thế nhưng cơ sở của hai đứa hiện nay còn rất yếu, không thích hợp đi trên con đường một cách nhanh chóng thế này, Uyển Uyển, kỳ thực buôn bán cũng giống như đối nhân xử thế, không nên vội vàng.”
“Ông đối nhân xử thế thất bại, có tư cách gì giáo dục con gái?” Ngu Cảnh Trường nhìn thoáng qua Giang Vũ nằm trên giường bệnh.
Giang Vũ giải thích: “Tôi cung cấp ý kiến để con gái quyết định mà.”
“Mẹ, thực ra ba nói cũng rất đúng.” Lâm Diễm cầm tay Ngu Cảnh Trường, bà hơi xúc động, vỗ tay cô: “Uyển Uyển, lần trước khi con khám bệnh, chỉ là một chút bệnh nhỏ, con đừng lo lắng, hiện tại nhà chúng ta có hai người cần quan tâm, thứ nhất là ba con sớm ngày xuất viện, thứ hai chính là con cần phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, biết chưa? Công việc bề bộn như vậy, con cũng đừng quá cố sức, nhà cửa tuy không cần khang trang chỉnh tề nhưng con phải khỏe thì mới tốt được.”
Lâm Diễm gật đầu: “Con biết rồi.”
Lúc Lâm Diễm đi ra tình cờ nhận được điện thoại của Lý Đường, cho nên thuận tiện anh đưa cô về.
Cuối thu, trời nắng gay gắt, cái nóng của những ngày cuối hè, trong xe Lý Đường bật máy lạnh rất thấp, Lâm Diễm sau khi lên xe, đen điều hòa tăng mười độ.
“Anh tương đối sợ nóng.” Lý Đường thoáng giải thích.
Lâm Diễm ừ một tiếng.
“Trương Mộ Mộ đúng là nhờ Vương Lực hỗ trợ từ Vân Nam xuất ngoại trái phép, cảnh sát đã tra được tin tức, đợi khi tìm được cô ta anh sẽ báo em.”
Lâm Diễm hiện tại thực sự không còn quan tâm quá nhiều đến Trương Mộ Mộ nữa, lần trươc skhi kết quả thẩm tra xử lí kết thúc, lúc cô nhìn người đồng nghiệp bị đưa vào tù, đi ngang qua hai người con trai của cô ta mắng chửi cô là mụ đàn bà độc ác.
Cô vô tội ngồi năm năm tù, cuối cùng lại trở thành người đàn bà độc ác.
Lâm Diễm mở miệng nói: “Không tìm được thì thôi.”
“Lâm Diễm, pháp luật không thể tùy ý như thế được.” Lý Đường quay đầu giải thích với Lâm Diễm: “Hiện tại cảnh sát truy bắt Trương Mộ Mộ, không phải vì trước kia cô ta hãm hại em, mà còn vụ án bắt cóc nữa, mặc khác Vương Lực cũng đã bị truy nã, nhưng còn dư đảng của hắn ta đâu?”
Lâm Diễm mím môi: “Pháp luật đôi khi cũng có tùy ý đấy.”
“Xin lỗi.” Lý Đường nói.
Lâm Diếm không muốn xé rách vết thương của mình, đơn giản ngậm miệng không nói lời nào, Lý Đường cũng có ý chuyển đề tài này, cho nên có một lúc, cả hai người đều trầm mặc, lúc xuống xe, Lý Đường mở miệng: “Uyển Uyển, cuối tuần này có rãnh không?”
Lâm Diễm lắc đầu: “Cuối tuần này Đông Đông về, em phải đến sân bay đón nó.”
Lâm Diễm cùng Giang Nham ăn cơm tối, sau khi ăn xong Giang Nham lại trò chuyện với Lâm Diễm, cười to nói rằng giờ mình là một quý công tử nghèo túng, người gặp người chê.
“Đó là trước đây em giao du với bạn không tốt.” Lâm Diễm nói.
“Cũng không phải là bạn, có mấy người, hai ba ngày đầu còn gọi điện thoại nói em nếu có khó khăn gì cứ đến tìm bọn họ.”
Nghe đến đó, Lâm Diễm hơn phân nửa là biết Giang Nham đang nói tới ai, không khỏi có chút tức giận: “Giang Nham, vì một ngườiphụ nữ, em còn muốn gì nữa?”
“Chị, kỳ thực sau đó cô ấy có tìm em muốn tái hợp lại, sau đó em đã đồng ý.”
“Không có tiền đồ.” Lâm Diễm nói.
Giang Nham nói tiếp: “Về sau, khi Giang gia gặp chuyện không may, cô ấy lại biến mất.”
Lâm Diễm đi tới tủ lạnh, lấy lon bia quăng cho Giang Nham: “Cho em.”
“Chị, em lại không biết chị giấu rượu nha.” Giang Nham lập tức nhìn Lâm Diễm: “Không được, chị không biết rằng thân thể của chị không thể uống rượu bia được sao?”
Cái này không phải là Lâm Diễm mua, là Nhan Tầm Châu lần trước lưu lại. Lâm Diễm cười ngồi xuống bên cạnh Giang Nham: “Cái này mua lâu rồi.”
Giang Nham “a” một tiếng, nói với Lâm Diễm: “Vậy chị mang thuốc Đông Y tới, chúng ta cạn chén.”
“Ai muốn dùng thuốc Đông Y uống với em.” Lâm Diễm nói.”
“Nào nào, chị.” Giang Nham tựa như một cậu bé to lớn làm nũng. Lâm Diễm không thể làm gì khác hơn là bưng một chén thuốc Đông Y ra, trước tiên rót thuốc vào trong ly, cùng Giang Nham cụng một cái.
“Chúc chị sống lâu trăm tuổi!” Giang Nham nói.
Lâm Diễm: “Chúc em trai ái tình viên mãn.”
“Chị rốt cục cũng gọi em là em trai.” Giang Nham cảm động nói.
Lâm Diễm đánh Giang Nham một quyền, Giang Nham lăn ra ghế salon, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chị, hiện tại Lý soái ca cùng Từ soái ca đều cùng theo đuổi chị, chị nói em nghe một chút, chị hướng về ai nhiều hơn?”
Lâm Diễm suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhưng lại nói như đùa giỡn: “E hèm, nói về tướng mạo thì chị thích Lý Đường, thế nhưng so sánh cùng Triệu Nghiêu…chính là Từ Gia Luân thì chị cảm thấy ở cùng một chỗ vơi Từ Gia Luân dễ chịu hơn.”
“Em rõ ràng thấy anh Từ đẹp trai hơn, anh Lý tướng mạo chuẩn đàn ông, thế nhưng ngũ quan lại không đẹp như anh Từ…”
“Em không cảm thấy ánh mắt Từ Gia Luân rất đào hoa sao, chớp mắt rất nhanh nữa?”
“Ha ha, lần trước anh Từ nói mỗi lần anh ấy chớp mắt thì chị sẽ nhìn thật lâu, cho nên anh ấy nói đây là mị thuật của anh ấy để thu hút chị.”
“Như vậy sao, vậy em nhắc nhở với anh ta, anh ta nhìn chị chằm chằm như thế, không phải là có vấn đề gì chứ.”
Giang Nham cười lăn lộn trên ghế salon.
—
Buổi tối Nhan Thư Đông online, bởi vì nói chuyện với Giang Nham, cho nên cô lên muộn năm phút, sau khi online, liền nhìn thấy Nhan Thư Đông chống cằm thì thầm: “Ông trời nói thời gian là vàng là bạc, mẹ, mẹ lãng phí rất nhiều tiền tài của con.”
Lâm Diễm: “Vậy, lần sau mẹ dùng tiền tiêu vặt trả cho con.”
Nhan Thư Đông đưa một bài thi cho Lâm Diễm xem: “Mẹ nhìn nè, Toán, 100 điểm.”
Thấy điểm ghi trên bài thi, Lâm Diễm khen ngợi con: “Đông Đông thật lợi hại.”
“Toán này cũng đơn giản mà mẹ.” Nhan Thư Đông mặc dù nói thế, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy hưng phấn.
Lâm Diễm vẫn không quên nhắc nhở con: “Mặc kệ thế nào, Đông Đông lần này thi cần phải nỗ lực hết mình đó, không được chủ quan, con nhớ lời mẹ nói chưa?”
“Con biết rồi, thắng không kiêu bại không nản…” Nhan Thư Đông cố ý kéo dài giọng, sau đó nhớ tới một vấn đề, liền hỏi: “Thắng không kiêu tiếng Anh nói như thế nào mẹ?”
Lâm Diễm thoáng suy nghĩ một chút: “Chắc là to be not elated by success nor disturbeb by failure…”
“Quá khó nhớ.” Nhan Thư Đông giọng điệu khoa trương: “Con chẳng muốn học đâu.”
Đúng lúc này, Nhan tầm Châu mặc tây trang từ ngoài cửa đi vào,lúc Nhan Thư Đông quayd dầu lại, Nhan Tầm Châu đã đứng sau lưng cậu.
Bởi vì Nhan Thư Đông thi Toán được 100 điểm, cho nên Nhan Tầm Châu đã đáp ứng cậu bé tôi được ăn tôm hùm và cua hấp.
Sau khi Nhan Tầm Châu mang theo Nhan Thư Đông tới Hồng Kông, Lâm Diễm lần đầu tiên nhìn thấy anh qua webcam, cô cùng Đông Đông nói chuyện như thế này gần một tháng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhan Tầm Châu.
“Lâm Diễm”. Qua webcam, Nhan Tầm Châu đột nhiên mở miệng.
Lâm Diễm đáp một tiếng.
“Anh mang Đông Đông đi ra ngoài ăn khuya.” Nhan Tầm Châu nói mang theo có chút thương lượng.
Bởi vì Nhan Tầm Châu khách khí, cho nên cô cũng trả lời rất khách khí: “Được, vậy mai em nói chuyện cùng với Đông Đông.”
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”