Cũng không khó lí giải, cô sinh ra vốn đã là cành vàng lá ngọc, việc nhà k đụng đã đành, aida ngay cả việc làm ăn cô cũng chẳng cần bận lòng, chị cô sinh ra trước lại nguyện gánh hết cho cô, vậy nên đó giờ, bản thân mọi lúc mọi thời đều thật nhàn nhã vô tư.
Mặc một cái đầm ngủ lụa đen bước ra, trông cô quá ư quyến rũ, mà quyến rũ, xem ra hôm nay chẳng có lợi ích gì rồi.
Chị cô vẫn ngồi đó, mắt dường như luôn cứ chăm chú vào cái lap vẫn an cư trên đôi chân thon dài lãnh ngạo.
- Chị, em xong rồi á!
Cô sau khi sấy xong mái tóc lặng lẽ đứng ở đầu giường mà báo cáo, cái gì đến thì đến thôi, đáng nhận thì nhận thôi, chính cô cũng nói vậy bữa trước mà.
- Nhanh hah!
Bước qua quỳ đây, ngay cạnh đây, không nghiêm chỉnh liệu mông mà ăn cây!
Chị vừa nói chỉ vị trí dưới giường cạnh ngay bên mình, trước khi phạt cô chị luôn phải phạt cô quỳ như vậy, quỳ thẳng không phải điều dễ dàng, nhất là những đứa không có lòng kiên nhẫn như tiểu lão sư đây.
- Lại bắt người ta chờ! -
Ai đó hằn học nói trong miệng.
- Nói cái gì nói lớn lên? liệu hồn cô, đừng chọc giận tôi, đừng tưởng tôi không nghe, lo mà quỳ cho ngay ngắn! - ai đó bị liếc, bị nắm kéo cái lỗ tai. Thiệt là, cô có còn trẻ con nữa đâu, cô thầm uất ức.
- Sai là bị đòn, đừng tưởng lớn xác rồi là thoát! - chị nhấn mạnh, với chị, cô chỉ là cái đứa lớn xác mà thôi.
- --
Cô quỳ cạnh bên chị, đúng tư thế chính là chân khép chặt, tay ngoan ngoãn khoanh lại mà hối lỗi, người luôn phải giữ thẳng lên còn gối thì như vuông 90 độ, cô mà khuỵu xuống, chẳng cần mông chạm đến đùi đâu thì cũng liền ăn đòn rồi, tư thế đó chẳng những đùi căng mà bụng cũng căng hết ra. Nhiều khi cô tự hỏi chân với bụng mình đẹp vậy có phải là cứ bị chị cho "tập luyện" mà thành không đây!
(au: đúng á cưng, kiểu này giống như tập plank á, bao săn cơ, có điều mỏi sml...)
Còn chị cô vẫn ngồi đó như chả thèm để ý đến cô, chị vẫn như vậy, bận rộn với cái lap vô tri. Từ lúc chị cô 18 tuổi, chị cô ôm nó nhiều hơn ôm cô, nhìn mặt nó nhiều hơn mặt cô, cô nhớ có lần cô k nhịn được mà đi phá hư nó,...
à,... cô không nghĩ giờ này mình nên nhớ lại chuyện đau thương ngu ngốc đó nữa.
☺
Hơn 15p, cô bắt đầu vặn vẹo, đánh cứ đánh đi, lúc nào cũng bắt ngta quỳ, thẳng tắp, chị có bao giờ nếm thử đâu, mỏi muốn chết, đau muốn chết đi được.
Cô lén nhìn lên chị, vẫn chăm chú, vậy nên cô từ tự hạ thắt lưng xuống, mông chạm đùi, tranh thủ giãn cơ. Chị bận rồi a, hihi!
- Khánh Chi!- đột nhiên bên tai có chút lạnh...
- Dạ!? - chị vẫn không nhìn, cô khéo léo đẩy cái lưng lên lại!
- Lấy thước lại đây!- cô hay lắm, qua mặt tôi à?
- Chị... hức, - cô khẽ la, giọng bắt đầu nức nở.
Thôi xong, có cái gì mà chị cô không thấy, nghe tiếng động thôi cũng biết rồi.
Cô lấy thước lại, kế tiếp là
- Sao đây?
- Dạ, đánh 10 thước!
Thế là phải ngoan ngoãn chống tay lên tủ đầu giường ăn 10 cây tội quỳ mà còn ẹo ẹo, đã vậy lại tiếp tục quỳ, chị không cho cô xoa mông luôn, hơn nữa còn bị bắt giơ thẳng tay nâng cái thước gỗ qua đầu. Đau khổ.
- Liệu hồn!
Lại một cái 30 phút, lúc nãy mỏi quá vẫn là không kìm được, hại mông phải ăn thêm hết 10 cây nữa.
Cố lắm mới không khóc, chưa gì phải quỳ gối sml đã vậy còn ăn hết 20 thước a.
Nhưng mà bây giờ, khi một tiếng đồng hồ phạt quỳ thông lệ trôi qua, cô không biết bản thân nên mừng hay nên sợ, đầu gối thì tạm thoát khỏi đau khổ, nhưng mông nhỏ của cô sắp no đòn, bản thân bỗng thấy cái ý nghĩ " đánh thì cứ đánh đi" thật là ngu ngốc.
- Khánh Chi đứng dậy, bước qua đây!- chị dẹp xong lap, xoay người qua buông chân xuống giường, giọng mà nhàng nhưng giống như ban lệnh.
- Aa, dạ nghe chị!- giọng nói cô có chút sợ rồi...
Cô run run đứng dậy, bước lại, vắt người qua đùi chị, mông nâng cao trên chân chị, động tác thuần thục k dám chậm trễ dù rất là... mắc cỡ. Nhưng mà cái tay vẫn cố gắng bảo vệ cái mông đến phút cuối, đến lúc chị hắng giọng lạnh lùng gạc nó ra.
- Sao đây? Bữa nay tính hết luôn hah!?- chị hỏi, tay đặt lên mông kéo cái váy cô lên.
- Hic, dạ! - có thể nói gì, em có thể ý kiến là chị đừng đánh đòn em như con nít không?
Chị vốn chỉ hỏi cho có lệ, không phải sao?
Sự thật là vậy a, lời vừa dứt, mông liền vang "Chát" một cái, đau điếng.
Chân cô gồng thẳng, mông căng lên theo phản xạ.
- Gồng là nát mông, nha!?
- Em xin lỗi, em đau bất ngờ chứ hok phải cố ý mà...
- Lo mà nằm cho ngay ngắn, tôi cũng mệt, nha!?
Dứt lời, tay lại không ngừng đánh xuống thật nhanh.
Bốp..
Chát chát
Bốp..
Chát chát
Chát chát chat
...
Aaaa... hưhhhhưhhh... hức...
Aaaa!!!
Tay chị cứ không ngừng đánh, không nhừng tát vào mông cô từng hồi đau điếng. Cô chỉ biết cắn răng chịu, la hét chị cô còn đánh nặng thêm. Đừng ai nghĩ đánh tay sẽ không hề gì, chỉ như cô mới biết, chị cô đánh tay còn rát hơn cả thước gỗ nữa, bằng chứng là phần mông dưới ngoài lớp quần đã đỏ hồng lên rồi. Cô chỉ rấm rứt không dám khóc lớn, ngoan ngoãn mà chịu phạt, tất cả chỉ mới là bắt đầu thôi.
- Đứng dậy, cởϊ qυầи lót ra luôn!
Chị vừa mắng vừa đẩy cô ra, kéo cô đứng lên ngay bên cạnh.
Cô mắt ngấn nước, một tay xoa mông liên hồi, dù biết phải ngoan ngoãn, nhưng cởi hết quần như vậy thật khó khăn, dù gì cô cũng là giảng viên đại học, dù k lớn hơn sinh viên nhiều lắm nhưng mà như vậy còn bị cởi hết quần mà đánh đòn? Có ai tin không? Xấu hổ chết đi a! Không được, phải thực hiện cách mạng. Nghĩ vậy, cô van nài:
- Chị, dù sao e cũng lớn rồi! Đừng bắt em cởi như vậy, chị?
Cô giọng tha thiết, tay ôm mông mà chờ đợi.
Chị cô không trả lời, chỉ nghiêm mặt nhìn cô rồi sau đó liền mạnh tay cởi luôn cái quần còn lại, lại liền đẩy cô xuống nằm về trên đùi mình rồi đánh liền năm sáu cái mạnh hơn lên hai cái mông trần sưng đỏ của cô kia mà mắng:
- Lớn??? Có ai lớn mà như em không hả? hai mấy tuổi đầu đi làm chẳng bao giờ đủ xài, đã vậy giao cho em chỉ có 3 cái bar cũng quản lí không xong, hả, tuần nào cũng có chuyện cho tôi xử, bao giờ mới đỡ đần được cho tôi? Em có bao giờ thương tôi hay ba mẹ không, không biết ba mẹ cần an hưởng sao? Tôi lo cho cô cả đời được chắc, hả?
Tay chị cô lại cứ dán chan chát vào mông cô, cô muốn đưa tay đỡ nhưng nào dám.
Chị cô nói đúng, ba mẹ bao năm qua lo cho gia nghiệp giờ đã già cần an hưởng, chị cô từ nhỏ luôn che chở cho cô, lớn lên gánh vác gia nghiệp một mình thay cô rồi, còn cô thì cứ bay nhảy, gần tháng nay chị tập tành cho cô quản lí bớt mấy cái bar mà cô nào có chú tâm tới, không thèm đoái hoài sổ sách, nhân viên. Mặc dù trong tay chị cô thì đã vào quy củ nhưng k đoái hoài hẳn k tránh khỏi này nọ, xong cứ có chuyện quản lí báo lên mới chạy qua, chạy qua k giải quyết được thì lại gọi về năn nỉ chị, cô không nghĩ chị cô có bao nhiêu việc, cô không nghĩ chị cô vì sao cứ gầy như vậy, thật sự, mình cứ vô tư như con nít mãi vậy, bị đòn thì mới sĩ diện than khóc bản thân lớn, thiệt đáng đánh mà.
- Em xin lỗi, em đáng đánh, em hứa không có lần sau!
Cô là thật tâm xin lỗi, không phải lấy lòng như những lần trước để chị cô nương tay, mà thật sự là chị cô vẫn không có nương tay:
- Xin lỗi nè,
Chát chát
- Để tôi cho cô xin lỗi,
Bốp
Chát chát chát
...
- Để coi lần này cô xin lỗi được bao lâu, nghe quen quá, hả Khánh Chi? - chị lại tiếp tục mà đánh, hai mông cô đều sưng đỏ hết lên.
- Hong có, lần này em hứa sẽ cố gắng.
- Ừ, để tôi coi!- lời cô nói lần này là có quyết tâm, nhưng chuyện đó để sau mới rõ.
Chị thôi ngưng tay, không đánh mông cô nữa, cô vừa thở vừa khóc, nãy giờ vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
- Lấy bản da qua đây!
- ...
- Có miệng không?
- Dạ, em.. hức.. nghe rồi.
Cô chỉ là sững sờ, không phải lúc nãy lấy thước gỗ rồi sao? Chị bây giờ lại muốn dùng bản da đánh cô, cô sợ nó nhất, sợ còn hơn cả roi mây, chị quất roi mây dù rất đau nhưng roi mây thì còn nổi từng lằn, còn bản da chị cô luôn quật hết lực, đau ra hết cả mông cả đùi, ngồi là đau thấu trời, còn bầm với sưng lên rất đáng sợ nữa, bữa nay chết cô!
- --
Nước mắt giọt ngắn giọt dài, cô nức nở đi lấy bản da.
- Chị ơi... bản... hức... bản da...
- Lên giường nằm, hôm nay tôi đánh cho khỏi đi được luôn, mai mốt cũng không cần nhờ cậy gì nữa!
- Chị, hức... đừng mà, đừng mà chị... đau lắm...
- Giờ mới biết sợ đau sao? Nhanh lên! Không nói nhiều.
- Chị... hức... hức... chịiiii....
- Nhanh!!!!
- ---
Sau tiếng quát đó cô biết bản thân k nên và cũng k thể dây dưa nên lóc cóc bò lên giường, nức nở nấc lên đến như không thở nổi, cầu mong chị đừng có như lời nói, không lưu tình mà đáng chết cô.
Chân thẳng khép chặt, rướn đùi đẩy mông cao lên, vẫn nức nở chờ đợi.
Chị đặt bản da lên mông cô, lạnh tê tái. Cô từ từ điều hòa nhịp thở, chị là đang chờ cho cô phải bình tĩnh đón nhận.- Hoàng Khánh Chi!
- Dạ...!!!- cô giật nảy khi nghe cả họ lẫn tên.
- Nói coi, em đáng tội ra sao?
- Em... là em lại làm chị thất vọng... hức... làm cho chị tức giận, nên... nên... hức... nên em phải chịu chị đánh đến khi nào thấy đủ mới tha!
- Được, vậy hôm nay liền đánh chết luôn, sau này k phải giận nữa.
- Chịiii.... - nước mắt vừa dứt lại tuôn ra rồi. Nói thì nói vậy, chứ ai mà hy vọng bị đánh chết chứ, người ta muốn sửa sai, muốn giúp chị, chị đánh chết thật sao? Nhưng mà cô cũng không nói ra lời van xin, thôi vậy, cô sẽ cố chịu mà ngoan ngoãn, với lại cô cũng tin chị dọa cô thôi, chị vẫn thương cô nhất.
- Chị chị cái gì, đánh 50 roi, liệu mà chịu!
Cô thở phào nhẹ nhõm, biết chị k nỡ mà, nhưng xem ra 50roi này cũng không phải dễ dàng mà vượt qua, nhưng dù sao, vẫn là nương tay rồi!
- Đếm hết, đếm to lên, sót 1 roi đánh lại 5roi, hửh????
- Dạ!!!
- Bắt đầu đây! Nín, dứt!
Lời vừa nói xong cũng là lúc roi mạnh mẽ dán xuống mông cô run lên bần bật.
Vút
Chát... một
Chát... hức... hai
Chát!!!!
...
Ba...
Trong phòng chỉ còn lại tiếng roi vút lên rồi dán xuống chan chát vào mông cô, tiếng đếm nấc nghẹn mang theo tiếng khóc. Mông cô cứ sưng lên, đỏ tấy, rồi tím lại theo từng nhát roi vụt xuống. 50 roi không phải quá nhiều nhưng chị cô mà đánh thì cũng đủ đau nhức cả tuần luôn, huống chi cái mà cô đang chịu lại là bản da đặc chế, là cái mà sau lần năm 12 bị đánh đến gần chết, sau đó chị cô liền mua cái này về treo ở đó mà răn đe cô, nhớ có lần cô ăn 10roi này rồi, lúc đó chỉ để cô biết sợ, không ngờ lần này chị lại lôi ra đánh cô thật. Từ nay về sau, có lẽ khổ rồi.
Chát... 28
Chát... 29... đau
Chát... 3... hức... mươi.
Chát...
Aaaa... hức... hức
Bỗng có một roi vô tình trượt lên thắt lưng cô, đau quắn lên, cô vội kéo cái thân người lên trên theo quán tính, kéo theo cái mông tội nghiệp lên trên một chút.
Hu... oa. hức.. 32
Chị ơi đau... hức... đau lắm... oa...
Cô dù mông đau muốn chết, vẫn ý thức mà đếm cho đều, chị không đùa đâu, không ai hiểu hơn cô cả, phải cố gắng, không để ăn thêm roi ngu nào.
Vút... vút... vút
Chat... chat... chat
38... 39... 40... huhu... chị ơi đau... đau
- Đau cho nhớ!
40, vậy còn 10roi nữa thôi.
Chị hạ tốc độ đánh, không dồn dập mà chắc hơn, chậm hơn, sợ lại vô tình mà đánh sượt vào lưng cô nữa. Đứa e này của chị nói ra vẫn là bản thân mình cưng nhất, dù là hay bị đánh đòn nhưng lại rất yêu chiều, chả trách dù nó ra trường làm thầy người ta rồi mà vẫn trẻ con như vậy, đánh nó lúc nào bản thân cũng rất rất tự trách, hỏi sao chị lại hay đánh bằng tay làm cô xấu hổ như vậy, bởi vì bản thân chị càng đánh mạnh thì tay cũng sẽ càng đau, để thấy mình cũng có một phần trách nhiệm trong đó.
Roi lại cứ vút lên.
Mông cô sưng tấy lên hết, nhưng vẫn nằm im và ngoan ngoãn đếm, cái sự yên ngoan này cũng chính từ quy tắc giữa chị và cô, cô mà loạn lên là chị đánh cho khỏi loạn luôn, từ từ cũng chừa.
(Au: cái lần trước đó, bị đòn mà chạy mà né mà lấy mền trùm đó, tởn rồi!)
Vút
Chát... 41
Vút
Chát... 42
Vút
Chát... hức... 43
Vút
Chát... hức... 4.. 4
- Sắp xong rồi, đừng có để tôi đánh thêm. - chị nhắc, lúc nào cũng vậy, cô mà đau quá không đếm được chị luôn dừng lại chờ, quên đếm liền hỏi "bao nhiêu?". Vậy mà đánh thì không có nương tay đâu, chưa bao giờ.
5 roi cuối thật sự là khổ hình, cái mông cô coi như bầm dập nên mỗi roi lại càng như muốn đau nát ra, đến roi cuối giáng xuống thì cô mới dám thở phào mà khóc như mưa, chị buông roi ngồi bên giường vẫn kiên nhẫn mà trông cô, ai biết được chị cô đau kém gì cô đâu.
Tầm 5ph, cô không còn khóc ào ào nữa mà dần an ổn lại. Có lẽ chị vẫn chưa tha cho mình, quả thật là vậy.
- Nín chưa? Xuống đây, phải phạt tiếp.
- Chị....
- Quỳ đây!- chị chỉ vào chỗ cũ.
Cô ôm mông ngồi dậy, tay vừa cầm lưng qυầи ɭóŧ kéo lên thì lập tức bị chị kéo người đứng dậy, lột luôn cái qυầи ɭóŧ của cô ra ngoài. Con nhóc này, cái mông thì sưng như vậy mà còn ngoan cố, mắc cỡ cái gì chứ, không nghĩ hồi nhỏ là ai tắm cho cô, không nghĩ bản thân ăn đòn hết bao nhiêu lần mà giờ này mới mắc cỡ?
- Chị... hức... chịiii!- cô đương nhiên giãy giụa k yên, miệng năn nỉ. Chị thuận tay đập thêm cho cái mới im.
- Không cho mặc, bước qua quỳ lẹ lên.
( au: trời ơi trước mặt bà chị là vậy chứ dù gì ngta cũng là lão sư nghiêm khắc nha, hok biết gì trơn hà!
Chị: im liền, hay muốn chịu thay thì bước qua nằm đây!?
Au: okay, im:)))). vậy là bà au sức cô thế cô đành phải im.)
Một người khóc quỳ, một người lãnh ngạo ngồi đó khoanh tay nghiêm khắc nhìn. Tầm 10ph thì chị xuống lầu mà pha chế thứ gì đó rồi mang lên trong một cái chén.
Cô nhìn mà đứng hình, không phải chứ!
- Chịiii... hức... chị, đừng mà, đừng mà!!!
- Qua đây nhanh, ý kiến một hồi tôi đánh chết!
- Chịiii.... huhu....
Vì cái gì mà cô lại sợ như vậy? Đương nhiên là vì cái chén đó.
Đó chính là nước muối pha rượu thuốc đó, đồng ý là cái đó có tác dụng trị loại thương này rất tốt, nhưng cũng k phải dạng gì dễ chịu, cực kì đau rát a, cô sợ nó lắm lắm lắm a!!!
- Xức cái này cho mau lành nè, không là sắp tới khỏi đi miền Tây gì gì chơi nhe! Bữa nay cho đau chết luôn, đừng có mong ăn vạ! Bước lên giường nằm, nhanh!
- giọng chị không cho phép thương lượng, ráng chịu đau sẽ nhanh khỏi, bữa cô có nói cô sắp về quê học trò chơi, chị vẫn còn nhớ!
- Từ từ hết mà, đừng dùng cái này!!!
- Giờ sao?- chị hướng tay về cái thước gỗ trên giường mà hỏi.
- Dạ nằm liền!!!
Cô nằm trên giường mà gồng mình lên chịu cái thứ kia hoành hành mông nhỏ tội nghiệp của mình. Mỗi lúc tay chị xoa vào thì mông tái tê như bị tiêm trăm mũi thuốc vậy, toàn bộ dây thần kinh căng lên. Cảm giác đau rát quá làm cô đưa tay xuống phủi vào mông, kết quả là lúc này tay cô bị chị dùng mền quấn chặt cố định dưới gối đầu, chân thì bị chị ngồi ở giữa quỳ lên, hết đường quẫy đạp. Chị cô thật là " ôn nhu" mà chăm sóc.
- Tháng này cắt lương luôn!
- Hoyyyy!
- Nãy mới nói lớn rồi mà, vậy là hứa nhăng hứa cuội hả?
- Hong có, nhưng phải cho em thời gian thích nghi!
- Thích thích cái đầu cô, mấy năm nữa??? - chị vừa nói vừa lấy tay ấn đầu cô! Thích cái đầu nhà cô ấy, ma mới tin!
********
Đánh người ta, mắng người ta, mà tối đó thì ôm người ta ngủ không rời, cựa quậy xíu thì liền thức giấc mà xem chừng.
Cô cũng rất nhu thuận mà nép bên người chị ngủ an ổn.
Trên đời này, với chị, cô vẫn chỉ là đứa em gái nhỏ cần dạy dỗ, cần bảo bọc, yêu thương.
Trong giấc mơ êm đềm, 2 cô gái bé nhỏ quay về ngày ấu thơ hạnh phúc, giữa biển chiều, trời biếc, cát vàng, chị em mình cùng dắt lấy tay nhau...
À, tháng đó vẫn có lương đều đều.
Lời của au:
Mấy bạn có inbox mà au hok rep đc thì thông cảm, nick này bị chặn á, chỉ có thể dùng để đọc, viết, rep đc cmt chứ k rep được inbox đâu!
3443- kỉ niệm ngày nóng nực như mọi ngày!!!
- ---------
Bonus:
Chi lão sư vùi vào ngực Kỳ đại Boss ngủ. Nói mớ như sau:
- Ơ, chị quay qua ôm em, đừng quay lưng với em!- trong khi tay thì đang bóp bóp núi đồi.
- ...
Boss đang ngủ thì tỉnh giấc vì cô cựa quậy. Tưởng bị gì, ai dè chỗ đó bị bóp, lại còn nghe nói câu làm chị đen mặt, mắt đầy sát khí.
- Hì hì, hihihi, a thì ra không phải lưng a, là núi nhỏ, núi thật nhỏ a!!!- mắt vẫn cứ nhắm, mà miệng thì vẫn cứ vô tư gây họa.
- ...😈
- Tại sao núi lại nhỏ như vậy chứ? Thanh Tú này đúng là không biết chăm sóc gì hết, tại sao không ép chị ăn nhiều nhiều vú dê, uống nhiều nhiều sữa đậu nành a. Chị cũng không biết gì luôn, thật là...
Mặt chị cô càng thêm đen, định đánh mông cô một cái cho tỉnh, mà thôi, đành véo hông cô một cái, ai đó lập tức mở mắt:
- aaaaaz.... chị đauuuu...em đang ngủ mà!???- tay xoa eo, mặt ngơ ngác.
- Nằm hẳn ra mép kia, xớ rớ đừng trách tôi đạp lọt giường.
😡😡😡
😡😡😡
Cô ôm gối nép ra. Chị hôm nay lạ thật, chẳng hiểu vì sao!
.3660.😅