(Lười viết rồi, nên cho tui làm thơ tả đi... tui sẽ viết về tâm sự, cảm nhận của 2 người đi!)
- ------
Tôi với em về khi những ngày hè đã không còn rạo rực
Những tiếng ve cuối cùng đã vùi khuất một miền xa
Về lại quê nhà nơi tình thân dang tay đón
Hai ta về, hưởng trọn những yêu thương...
Là hôm nay đây
Nhà em bày cỗ, dù lễ giỗ chẳng nói quá linh đình
Nhưng gói trọn tình làng nghĩa xóm
Những con người hôm sớm vẫn thương nhau.
Ấm cúng làm sao...
Rồi họ rủ tai nhau, đây là ai cháu nhỉ?
Em nhu mì, rủ rỉ: giảng viên con.
Tôi cũng lon ton cùng chào chào hỏi hỏi
Mà lòng thoáng buồn với mấy chữ " giảng viên con"
Là cô trò, em nhỉ?
Ừ thì, thế thật mà, chẳng thể là gì khác nữa phải không em...
Ở ngoài kia sông nước vần êm đềm
Trời xanh thẳm cánh chim trời chao lượn
Cánh lục bình xanh rờn, mượn dòng chảy lãng du
Và mọi vật, cứ thản nhiên như thế đấy!
...
Mà sao nơi này,
Nơi ngực trái, khẽ nhói đau
Là cô trò, em ơi... làm sao được?
Tôi làm thế nào để có thể thản nhiên đây!
Không đâu em,
Tôi không muốn cứ " thản nhiên" như vậy
Như lục bình nương dòng chảy mà trôi
Đời người ngần ấy thôi, tiếc từng ngày chưa đủ
Sao có thể hững hờ để lỡ một tâm giao
Là em đó! Biết không?
Tôi luôn muốn khi nắng hồng chiếu rạng
Em sẽ luôn cưòi đi bên cạnh tôi đây
Tay đan tay ngày sang ngày cất bước,
Gian khó nào rồi cũng vượt qua thôi.
..... Thương em, Gia Chi.
Nhật kí ngày 27/8/17 -with love.
Còn bên này là nhật kí của Gia Chi:
Hôm nay ngày bỗng rộn ràng
Gia Chi tôi đã dẫn Nàng về dinh
Nàng tôi thì vốn đã xinh( khỏi bàn)
Thêm điều lễ nghĩa, thông minh, ngoan hiền( cái hiền hơi gượng gạo tí😄)
Họ hàng ai cũng chịu liền( hí hí)
Nói tôi mau rước vợ hiền về dinh. ( quá đả quá đả!)
Nghe sao sướng rộn cả mình
Nghe qua mà ngỡ tâm tình lên mây...
Ây dà
Rõ thì mới thật là hay
Yêu nàng chớ hỏi, tôi đây có thừa
Cơ mà sự nghiệp còn chưa
Thanh niên tay trắng cầm cưa khổ Nàng
Đợi khi sự nghiệp huy hoàng
Gia Chi em sẽ rước Bà hoàng về dinh.
Nhé!
27/8- Lỡ mà để cô đọc được chắc cô gϊếŧ chết em vì tức nhỉ? Hoặc là đem em đi chữa bệnh ảo tưởng cũng không chừng!
Hì hì, nhưng mà làm sao cô đọc được, nên là cứ để em ảo tưởng ôm hy vọng đi mà. Hahaha!
---
Cô à, thương cô lắm, mà em biết lấy gì để xứng được với cô đây, để có được cô đây?
Cô ơi, đến dỗ em đi, em buồn quá!!!
---😣
Hai người cùng yêu nhau, nhưng cùng nhát gan và lại cùng dày vò đau khổ.
Trang nhật kí, cũng cùng có những dòng chữ nhòe đi...
Là nước mắt,
....
- -----
Người hỡi có nghe
Tiếng ai hát bên dòng sông Hậu:
..."Ơi à...
Ninh Kiều em gái Cần Thơ
Bao năm tôi vẫn thương chờ đợi em..."
- vang vọng tiếng lòng, là tâm tình, là lời hứa của tôi chăng? Sao mà da diết thế người ơi...!