"Vẫn... vẫn chưa..." Giọng nói run rẩy vang lên.
"Mẹ kiếp, nếu để ông mày biết lão là ai, ông sẽ diệt sạch mười tám đời tổ tông nhà lão!"
Mồm nói như vậy, nhưng lời này chính anh ta cũng không tin được.
Đặc biệt là khi nghĩ đến võ công của ông lão, cổ tay anh ta lập tức thấy đau nhức.
“Anh, Lăng Nghị tìm anh.” Từ ngoài cửa truyền đến tiếng đàn em thông báo.
"Đệch, ông đây không tìm nó mà nó còn dám tìm tới cửa? Cho nó vào..." Tên tóc vàng đột nhiên dừng lại, hỏi: "Chờ một chút, nó tới một mình?"
"Đúng, chỉ có một mình."
"Để nó lăn vào!"
Rèm cửa mở ra, một tên đàn em dẫn Lăng Nghị bước vào sòng bạc.
“Thằng nhóc đến đây để trả tiền cho tao sao?” Tên tóc vàng dựa vào ghế nhàn nhã nói: “Trước đây mày nợ tao một trăm, cộng thêm chi phí thuốc men hôm nay, tao tính mày một triệu cũng không quá đâu nhỉ?”
Lăng Nghị không trả lời anh ta mà hỏi: “Là ai giữa trưa vào bệnh viện quấy rối vợ con tôi?”
“Ái chà, nghe mày nói là muốn tới đây hỏi tội sao?” Tên tóc vàng đập mạt chược trên bàn một cái “bụp”: “Đồ chó má, ông cho mày mặt mũi nói câu này?”
Lời này vừa nói ra, đám đàn em trong sòng bạc lập tức vây quanh Lăng Nghị, bộ dáng nếu nói chuyện không xuôi sẽ lao vào đánh nhau.
Tên tóc vàng vốn tưởng rằng Lăng Nghị sẽ sợ đến tè ra quần, dù sao trước kia anh hoàn toàn là kẻ vô dụng, nhưng kết quả hôm nay anh lại hoàn toàn khác với lúc trước.
Anh không những đứng bất động tại chỗ mà phong thái còn có vẻ rất bình tĩnh.
“Thằng ranh, đừng tưởng rằng buổi trưa có người bảo kê cho là mày muốn làm gì thì làm.” Tên tóc vàng đoán sự tự tin của Lăng Nghị là cậy vào có ông lão: “Đây là địa bàn của ông, ông muốn chơi chết mày cũng dễ như trở bàn tay. Biết điều thì mau trả tiền. Nếu không ông chặt tay mày thành từng mảnh cho chó ăn.”
Lăng Nghị thất vọng lắc đầu: “Đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại không biết quý trọng.”
"Mẹ kiếp, ra vẻ trước mặt tao, mày mẹ nó tưởng mình là ai?" Tên tóc vàng lật đổ bàn mạt chược, chỉ vào Lăng Nghị quát: "Đập nó cho tao!"
Vừa nghe thấy lệnh của anh cả, đám đàn em vây quanh Lăng Nghị lập tức xông vào.
Lăng Nghị nhấc tay phải lên, ra tay như mây trôi nước chảy.
Chưa đầy nửa phút, đám đàn em không phải bị gãy tay thì là gãy chân, nằm dưới đất kêu rên không thôi.
Trong sòng bạc ngoại trừ Lăng Nghị không còn ai đứng được nữa. Tên tóc vàng bị dọa sợ đến mức quỳ xuống đất, vô cùng sợ hãi.
Anh ta không hiểu tại sao Lăng Nghị trước đây đứng trước mặt anh ta như một con chó, lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy.
Nhìn Lăng Nghị đi về phía mình, tên tóc vàng hoảng sợ: "Anh Nghị, tôi sai rồi, tôi cho anh ba tỷ tư, xin anh Nghị tha mạng!"
Lăng Nghị không thèm để ý đến lời cầu xin của anh ta, nắm lấy cái đầu vàng của anh ta lôi ra ngoài cửa.
Trong lúc hoảng sợ, tên tóc vàng lấy trong túi ra một con dao bấm, đâm vào bụng Lăng Nghị.
Đáng tiếc anh ta mới đâm được nửa đường đã bị tay trái của Lăng Nghị tóm lấy, sau đó hơi dùng lực, trực tiếp bẻ gãy bàn tay đang cầm dao của anh ta.
Bây giờ thì hay rồi, cả hai tay đều bị phế.
Tên tóc vàng sợ hãi tột độ, không ngừng cầu xin: "Anh Nghị, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Chỉ cần anh thả tôi ra, tất cả lợi nhuận của tôi đều sẽ giao cho anh."
Lăng Nghị nhắm mắt làm ngơ, sau khi kéo tên tóc vàng ra khỏi sòng bạc thì ấn đầu tên tóc vàng lên bức tường xi măng của ngôi nhà.
Ngôi nhà này đã hơn chục năm tuổi, mặt tường chưa được san phẳng mà rải sỏi đá, trông rất thô ráp.
Sau khi tên tóc vàng bị tát vào mặt, mũi và trán của anh ta lập tức bị gãy và chảy máu.
Dường như tên tóc vàng đã nhận ra chuyện gì sắp xảy đến với mình, lập tức hét lên cầu xin: "Anh Nghị, ngài Nghị, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi sẽ lập tức xé giấy nợ của anh, cả đời này sẽ làm trâu làm ngựa cho anh!"
“Anh quả thực là sai, nhưng không sai ở việc không xé giấy nợ.” Cuối cùng Lăng Nghị nói: “Mà sai ở chỗ, cô ấy hoàn hảo như thế, mà anh dám mắng cô ấy là con khốn.”
Nói xong, không đợi tên tóc vàng xin tha, Lăng Nghị đã ấn đầu anh ta trượt thẳng trên bức tường thô ráp.