• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khải không biết Lăng Nghị muốn dẫn mình đi nơi nào, nhưng anh ta cũng hiểu rõ, chắc chắn kết cục sẽ còn tàn nhẫn hơn căn phòng kia.

Lăng Nghị đi thẳng tới khu chung cư hẻo lánh, ném Trương Khải trên mặt đất, lúc này mới lên tiếng nói: "Cởi quần áo."

Trương Khải sớm đã bị dọa đến hồn bay phách lạc, nào dám chần chờ, chịu đựng đau nhức kịch liệt, dùng duy nhất một cái tay, vô cùng chật vật cởi hết quần áo trên người ra.

Chỉ là tiếc rắng xương của một cánh tay khác đã xuyên qua quần áo, khiến cho anh ta dù thế nào cũng không cởi được xuống, tất cả đều vướng vào cánh tay gãy kia.

Anh ta vô cùng đau khổ, lúc đang chuẩn bị cầu xin tha thứ lần nữa, Lăng Nghị ra tay.

Đầu tiên là anh bóp nát dây thanh quản của Trương Khải, làm cho anh ta không thể phát ra tiếng.

Sau đó đá gãy một cánh tay còn lại của Trương Khải, làm cho anh ta triệt để mất đi năng lực hành động.

Cuối cùng xoay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.

Nhìn bóng lưng Lăng Nghị rời đi, mặt Trương Khải cắt không còn giọt máu, cuối cùng anh ra cũng hiểu rõ, Lăng Nghị muốn để cho mình chết cóng trong sự tuyệt vọng!

Bầu trời đột nhiên rơi tuyết, nhìn qua bóng dáng Lăng Nghị bước đi, sau khi nghĩ đến lúc trước Tuyết Hi đã phải tuyệt vọng như vậy, trong lòng Trương Khải tràn đầy hối hận...

Sau khi ra khỏi khu chung cư, Lăng Nghị không bắt xe, mà một mình anh ôm lấy Tề Thi Vận đi về phía trước trong tuyết bay đầy trời.

Anh không nỡ buông Tề Thi Vận xuống, anh nghĩ hay là cứ như thế đi thẳng tiếp, thẳng đến nơi cuối cùng của sinh mệnh.

Anh cũng không bỏ xuống được Tề Thi Vận, nếu như bỏ xuống được, trong vòng mười vạn năm đó, anh đã sớm buông xuống.

Anh đã nợ hai mẹ con cô rất nhiều, lần này anh nghịch chuyển thời không trở về, chính là muốn bù đắp gấp trăm ngàn lần cho hai mẹ con cô!

Mặc dù bông tuyết lớn, nhưng lại không đến gần được người Lăng Nghị, lúc cách đỉnh đầu anh 2 phân thì sẽ đột nhiên thay đổi phương hướng bay sang bên cạnh.

Trong đêm tuyết, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cái bóng của hai người bị kéo rất dài rất dài...

Về đến nhà, Lăng Nghị đặt Tề Thi Vận lên giường nằm xong, lại xem qua tình trạng của Tuyết Hi một chút, sau khi xác định đều ổn định, lúc này mới trở lại căn phòng bên cạnh, dùng báo dán lại cửa sổ bị đánh vỡ.

Trong căn phòng đi thuê không có điều hòa, nếu không lấp cái lỗ này, sợ là hai mẹ con sẽ bị đông lạnh.

Sau khi sửa cửa xong, Lăng Nghị lại đi tới căn phòng của Tề Thi Vận, lấy một phong bì từ dưới tủ đầu giường ra, lấy ra sáu mươi tám triệu bên trong, lập tức quay người rời khỏi căn phòng thuê, trong đêm gió tuyết, đi về phía nơi mà hai năm nay anh thường đến.

Phương pháp luyện chế "Toái Ngọc Đan" anh đã nhớ kỹ trong lòng, chỉ là có mấy vị thuốc vô cùng hiếm thấy, chưa chắc đã có thể mua được ở các tiệm thuốc bình thường.

Muốn mau chóng gom vật liệu, chỉ có thể dùng giá cao để mua, chắc chản là số tiền sáu mươi tám triệu là không đủ, cho. nên việc bây giờ cần làm gấp đó là kiếm tiền.

Có thể khiến cho sáu mươi tám triệu trong một đêm tăng gấp đôi, chỉ có một cách — cược!

"Ôi, anh Nghị, lại tới làm giàu à?" Trước cửa một xưởng sắt thép ở vùng ngoại thành, chàng trai giữ cửa nhiệt tình chào hỏi Lăng Nghị, trong ánh mắt lại đều là xem thường.

Lăng Nghị không trả lời, sau khi vào đổi xong xu thì tiến đến chiếc bàn cược lớn nhỏ.

Anh chỉ nhìn một cái, đã đặt hết đồng xu trong tay lên trên ô ớn.

Nửa giờ sau... Đồng xu trước mặt Lăng Nghị đã chồng chất như núi,

mệnh giá vượt qua ba trăm tỷ, dẫn tới không ít người vây xem và cùng theo dõi.

Ngay vào lúc Lăng Nghị lại một lần nữa cược hết xu vào ô 'Lớn, người lắc xúc xäc chia bài đã mồ hôi đầm đìa, hai chân như nhữn ra, nói gì cũng không dám mở cốc.

Nếu như ván này còn thua, vậy thì anh ta sẽ phải góp cả mạng mình vào.

"Mở đi, chờ cái gì?"

"Tôi nói này, các anh mở cửa làm ăn, có phải thua không nổi hay không?"

"Bà trẻ, mấy năm nay tôi cho các người bao nhiêu tiền, hiện tại vất vả lắm mới thắng chút, các người đã không vui à? Chỉ có thể thắng không thể thua?"

"Không tuân theo quy củ như thế, về sau ai còn dám đến chỗ này của mấy người chơi nữa?"

Lăng Nghị không nói gì, những người cược theo anh lại gấp không chịu được.

Mắt thấy hai bên sắp bùng nổ xung đột, chỗ cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra là Trần Báo đi xem hiện trường đang dẫn người đi đến.

Những tên xúc động tức giận vừa nhìn thấy Trần Báo, trong nháy mắt đã lập tức ngừng công kích, mở miệng gọi một tiếng anh Báo, dưới chân không tự chủ nhường ra một con đường, trên mặt đều là cung kính và hèn mọn.

Không có cách nào khác, tên Trần Báo này không chỉ có thân hình cao lớn hữu lực, mà lòng dạ còn ác độc.

Phàm là người đã đắc tội anh ta, không đến ba ngày, sẽ thiếu cánh tay hoặc thiếu chân, chưa từng có ngoại lệ.

Đúng là bọn họ rất muốn thắng tiền, nhưng cũng phải có mạng để dùng mới được.

"Người anh em kia, sắc trời không còn sớm nữa rồi, chơi xong ván này thì trở về đi." Trần Báo võ võ vai Lăng Nghị, vẻ mặt toàn là ý cười.

"Còn sớm, không vội." Lăng Nghị đẩy tay Trần Báo ra, gọn gàng dứt khoát, không sợ chút nào.

"Người anh em này không thú vị rồi, em dâu cùng con đều đang ở nhà chờ đấy, cậu cũng không nên để cho vợ con cậu chờ lâu có đúng không?" Trần Báo nheo mắt lại, lời nói như. quan tâm, nhưng thật ra lại mang theo uy hiếp.

"Vậy anh còn không mau đi về? Anh yên tâm để vợ con anh đợi lâu à?" Lăng Nghị nói không hề khoan nhượng.

"Được!" Trần Báo đẩy người chia bài ra, mặt mũi hung ác: "Nếu cậu muốn chơi, vậy ông đây sẽ chơi cùng cậu đến cùng!"

Nói xong cũng mở cốc xúc xắc ra, bốn năm sáu, lớn.

"Bồi thường tiền." Trần Báo không chút do dự nói, mấy tên đàn em lập tức bắt đầu phát đồng xu cho người đặt cược.

Ngay lúc đó, Trần Báo lần nữa lắc xúc xắc, vừa dao bên cạnh đối cái khác đổ khách nói: "Trời như thế lạnh, các cậu đều không muốn về nhà ôm vợ à?"

Những người đặt cược đi theo Lăng Nghị nghe vậy, mặc dù rất không cam tâm, nhưng vẫn đều lấy xu ra, rời khỏi chiếu bạc, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.

Trên cả bàn cờ bạc, chỉ còn lại một mình Lăng Nghị đặt cược, vẫn cược toàn bộ ô lớn.

Trần Báo mở chung, bốn bốn sáu, lớn! 'Há ~F

Tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi, hơn nửa giờ, tay mở ra lớn, điều này không khỏi quá khó tin rồi chứ?

Nếu không phải Trần Báo tự mình lắc xúc xắc, bọn họ đã hoài nghi Lăng Nghị ăn gian rồi.

Đồng xu trước mặt Lăng Nghị, từ sáu mươi tám triệu ban đầu, đã biến thành hơn ba trắm tỷ, mọi người tại đây quan sát đều đỏ mắt.

"Người anh em, tiếp tục chứ?" Trần Báo lắc xúc xắc xong, vẻ mặt âm trầm hỏi.

Lăng Nghị lại lắc đầu nói: "Được rồi, đổi tiền đi."

Trần Báo nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi.

Mặc dù anh ta biết Lăng Nghị không mang số tiền này đi được, nhưng Lăng Nghị vẫn mang đến áp lực tâm lý rất lớn cho anh ta.

Vì bảo đảm cho danh dự sòng bạc, Trần Báo vẫn đưa tiền cho Lăng Nghị ở trước mặt mọi người, sau đó còn giả vờ cười đưa Lăng Nghị rời khỏi.

Thế nhưng trong âm thầm, anh ta lại phái người nhìn chăm chằm Lăng Nghị, chuẩn bị đòi lại hơn ba trăm tỷ kia về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK