• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Báo không rảnh để ý nhiều như vậy, vội vàng dùng đôi tay run rẩy kéo ống tay áo Lăng Nghị, thấy anh nhìn qua, liền chỉ ra ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh chạy đi từ lối đó.

Lăng Nghị gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Đi sao? Cậu không muốn lấy những cái bãi đó nữa à?”

Trần Báo nghe Lăng Nghị nói vậy, trong lòng lập tức muốn chết.

“Anh Nghị, anh có muốn nói chuyện cũng phải nhìn trường hợp chứ! Tôi nháy mắt với anh, chỉ mong anh có thể lặng lẽ trốn thoát, bây giờ thì hay rồi, anh vừa lên tiếng, cả hai chúng ta đều không thể rời đi. Hơn nữa, bây giờ trong tình huống như thế này, còn không biết có giữ nổi cái mạng này hay không, vậy mà anh còn quan tâm đến mấy bãi đó sao?”

“Vậy rốt cuộc cậu có muốn mấy cái bãi đó hay không, nếu không cần thì bây giờ tôi sẽ mang cậu đi. Nói thật, bây giờ tôi thật sự rất gấp”. Lăng Nghị chỉ lo tự nói, tựa như Tạ Xuyên căn bản không hề tồn tại.

Trần Báo không nói nên lời, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế, chờ cái chết buông xuống.

'Tạ Xuyên nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, lập tức hừ lạnh nói: “Đi? Không có sự cho phép của Tạ Xuyên tôi, ai trong số các người có thể rời đi được?”

Lăng Nghị không để ý tới Tạ Xuyên, mà lại hỏi Trần Báo lần nữa: “Rốt cuộc là cậu có muốn mấy cái bãi đó không, nói đi!"

Trần Báo:

Lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua mặt sông, nhưng chiếc thuyền nhỏ đậu giữa sông lại không hề nhúc nhích.

Một ông lão mặc áo choàng đen che kín toàn thân, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Cô chủ, người tên Tạ Xuyên kia có lẽ sắp ra tay, cô có muốn tôi cứu anh ta không? Dù sao người có thể được chính miệng cô khen là 'thú vị, cũng có, nhưng không nhiều”.

Cô gái mặc áo khoác màu đen ngồi đối diện với ông lão mặc áo choàng, khẽ lắc đầu: “Vậy thì không thú vị”.

Ông lão gật đầu: “Lão nô đã hiểu”.

Vì vậy lại tập trung và tiếp tục mô tả cho tiểu thư những gì đã xảy ra trên tầng ba của Vọng Nguyệt Lâu.

Tạ Xuyên thấy Lăng Nghị không để ý tới mình, lập tức có hứng thú trêu chọc, liền nhỏ giọng nói: “Nhóc con, nhìn cậu cũng còn trẻ, không bằng quỳ lạy ông nội mấy cái, ông nội sẽ tạm tha mạng cho cậu, thấy sao?”

Lăng Nghị còn chưa nói cái gì, Trần Báo đã đứng phắt dậy hỏi: “Tôi dập đầu được không?”

“Ai làm thì người đó sống”. Tạ Xuyên cười vui vẻ nói.

Trần Báo nghe vậy, lập tức định quỳ xuống thì bị Lăng Nghị túm lấy cổ áo không cho anh ta quỳ xuống.

“Anh Nghị, một người đàn ông thực sự có thể co được duỗi được, quỳ đi! Nếu chọc giận anh ta, thì Tống Thanh Trạch sẽ là kết cục của chúng ta!” Trần Báo sắp chết vì lo lắng.

Lăng Nghị không chịu buông ra, mà không kiên nhẫn hỏi Tạ Xuyên: “Rốt cuộc có đánh hay không vậy, tôi đang rất vội”.

“Khốn kiếp!” Đối mặt với việc Lăng Nghị liên tục coi thường mình, Tạ Xuyên tức giận, nắm chặt nắm tay, chủ động đánh về phía đầu của Lăng Nghị: “Muốn chết!”

Trong phút chốc, đại sảnh tầng ba tràn ngập tiếng hổ gầm chấn động núi non, âm thanh vang dội như dời non lấp biển.

Trần Báo nhìn thấy cảnh này, lập tức sợ hãi đến xụi lơ, nếu không phải bị Lăng Nghị xách lên thì chắc chắn anh ta đã ngã xuống đất.

Đối mặt với cú đấm tàn khốc này, Lăng Nghị chỉ từ từ giơ tay còn lại lên, duỗi ngón trỏ ra và chỉ về phía trước.

“Không biết tự lượng sức mình, nhìn xem ông nội sẽ đập nát cánh tay của cậu như thế nào!”

Tạ Xuyên hét lớn, sức mạnh trên nắm đấm lại tăng thêm ba phần, nhưng khi chạm vào ngón trỏ của Lăng Nghị, lại giống như bị đánh vào Trụ sáng thế, khó có thể tiến thêm về phía trước.

Trong lúc nhất thời, trên tầng ba hết thảy đều yên tĩnh, tiếng hổ gầm biến mất, lời mỉa mai cũng biến mất, thậm chí hơi thở của mọi người đều tạm ngừng trong chốc lát.

“Hoa hòe loè loẹt”. Lăng Nghị lắc đầu, nhẹ giọng nói, sau đó ngón trỏ gõ nhẹ, cánh tay bị Tống Thanh Trạch đánh trúng không có chút tổn hại nào của Tạ Xuyên, lập tức nổ tung, hóa thành sương máu, tiêu tan trong không khí.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lăng Nghị đã tóm lấy cánh tay còn lại của Tạ Xuyên, hất ngược về phía sau, thân hình của Tạ Xuyên hóa thành một đường parabol, không nghiêng không lệch mà đâm vào chiếc thuyền nhỏ ở giữa sông kia:

“Nếu các người đã thích xem như vậy, thì để tôi tặng cho các người”.

Nói xong, Lăng Nghị tiện tay cầm lấy cánh tay vừa xé ra từ trên người Tạ Xuyên, ném cho Tống Thanh Trạch, người khiến anh chỉ có thể ngồi xem kịch: “Tiền công mấy triệu, ông cho tôi xem cái này sao?”

Trần Báo nghe vậy, cơ hồ là theo bản năng tiếp lời: “Ð*t cmm, trả lại tiền đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK