• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó Tiểu Đàn cứ nằm mơ suốt, cuối cùng tỉnh dậy trong nước mắt nhưng lại chẳng nhớ nội dung giấc mơ là gì.

Đàm Liễu cảm giác thấy Các chủ đang ngồi ở mép giường nắm cổ tay trái mình thì lập tức không được tự nhiên mà rút về, sau đó dùng tay phải vuốt ve vết sẹo dài trên cổ tay. Vết sẹo này sau khi cậu khỏi bệnh thì có, không biết là bị thương từ khi nào.

"... Chiên Nhi đâu rồi?"

"Có một sư tỷ dẫn nó đi xem luận võ rồi."

"À."

Cậu vừa định nói 'Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn thay quần áo' thì người nọ đã tự giác đẩy cửa đi mất.

...

Tiết Lan Hạc đang ngồi trên ghế đá trong sân, trên bàn đá trước mặt có một hộp gỗ, bên trong là một bộ phi tiêu vàng đen, gần như mảnh nào cũng mỏng như cánh ve, nếu ngắm nghía kỹ hơn một chút sẽ phát hiện nó có hình dáng như mảnh lá liễu.

Đây là thứ hắn đặc biệt nhờ người đúc cho Tiểu Đàn.

Bốn năm trước hắn đã hứa sẽ dạy cho Tiểu Đàn luyện võ, cũng vì hắn đã từng sờ nắn gân cốt cho cậu nên biết cậu không thích hợp với kiếm thuật, nhưng sức ở cổ tay lại tạm được, có thể luyện ám khí rất tốt. Từ đó trở đi hắn cực kỳ nghiêm túc dùng máu chữa bệnh cho Tiểu Đàn, cũng đã nhiều dặn dò hết Quái Y hết lần này đến lần khác là chỉ cắt cổ tay trái để tay phải của Tiểu Đàn không bị thương.

Sau đó hắn còn phải lân la nài nỉ thợ chuyên môn đúc ám khí một thời gian dài thì mới khiến cho người nọ đồng ý chế tạo một bộ ám khí cho Tiểu Đàn, sau khi hoàn thành xong ám khí, Tiết Lan Hạc còn tự mình vẽ một cuốn chỉ pháp đồ*.

(*giống như hướng dẫn sử dụng á.)

... Cuối cùng thì hôm nay hắn cũng có cơ hội tự tay giao nó cho Tiểu Đàn.

Hắn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu khi chạm vào bộ ám khí đó là biết rằng cậu rất thích.

Trước giờ Tiểu Đàn vốn thích xem thoại bản về giang hồ, Tiết Lan Hạc vẫn còn nhớ rất rõ.

Thuở mười tám tuổi còn ở phải ăn nhờ ở đậu đi theo gánh hát bán nghệ, khi ấy Tiểu Đàn yêu Tiết Lan Hạc có lẽ nguyên nhân cũng có chút liên quan đến chuyện này, đó là bởi vì cậu khát khao một cuộc sống của người chốn giang hồ giống như Tiết Lan Hạc vậy.



—— Tiết Lan Hạc vẫn luôn biết.

Chẳng qua trước kia hắn lợi dụng sự ái mộ này mà tìm chút hứng thú trên người Tiểu Đàn.

Mà ngày hôm nay:

Hắn cầm bàn tay đang nắm phi tiêu của người trong lòng ngực, tự tay dạy cậu cách thức sử dụng, cũng giảng giải cho cậu nghe từng câu từng chữ của đồ phổ ——

Chỉ mong mọi tâm nguyện người trong lòng được như ý.

Một buổi trưa nọ, Tiết Lan Hạc ở trong viện chỉ dạy Đàm Liễu từng bước đầu của luyện ám khí.

Tay cầm tay mà dẫn dắt, tất nhiên là sẽ có tiếp xúc tay chân. Sư phụ chỉ bảo rồi thôi, không hề mang theo hàm ý khinh bỉ, nhưng mặt của đồ đệ lại có hơi nóng. Dẫu sao bọn họ... Cũng đã có đứa nhỏ sắp 4 tuổi rồi.

Đương nhiên Tiết Lan Hạc cũng nhìn ra được Đàm Liễu không được tự nhiên.

Hắn buông cổ tay đang dính chặt lấy mình ra, đoạn nói: "Chỉ pháp nhập môn đã dạy xong, phần còn lại lúc nào rảnh rỗi em cứ nghiên cứu trong đồ phổ là được."

Đàm Liễu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người ra chỗ khác giả vờ nghiền ngẫm đồ phổ.

"Tiểu Đàn." Tiết Lan Hạc chợt gọi cậu lần nữa.

"Ngày mai ta phải đi rồi."

Đàm Liễu sửng sốt.

"Việc trong Các bận rộn...Cần ta trở về chủ trì."

Tiết Lan Hạc nhìn ra được Đàm Liễu đang thất thần bèn giải thích thêm:



"Em không cần lo lắng, chỉ một mình ta đi, Chiên Nhi sẽ ở lại."

"Mỗi ngày nó đều phải uống thuốc, không thể ăn đường, nhờ em, ừm...Em nhớ đốc thúc nó."

"Còn có ——"

Tiết Lan Hạc huýt sáo một tiếng, gọi một con chim nhỏ màu đen tới, kế đấy thận trọng cột một dây xích vàng vào chân nó rồi đưa cho Đàm Liễu.

"Con chim này để lại cho em, nó có thể ngửi được mùi đi tìm người, còn có thể nói tiếng người, Chiên Nhi nó ham chơi, nếu mà tìm không thấy ——"

"Không cần đâu." Đàm Liễu nhìn chằm chằm vào sợi dây xích vàng tinh tế kia.

"Tiểu Đàn?"

"... Tiết các chủ tự mình giữ lại đi, ta không cần..."

Cậu cúi đầu xuống, sắc mặt trắng bệch.

Tiết Lan Hạc bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, hắn tiến lên nắm lấy tay Đàm Liễu muốn giải thích thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười đùa, là Chiên Nhi được sư huynh sư tỷ đưa về.

Hắn thấy có người ngoài đến bèn buông lỏng tay Đàm Liễu ra lùi về phía sau một bước, nhẹ như nước chảy mây trôi không để lại dấu vết, sau đó quay sang cười cười với hai người đưa Chiên Nhi về rồi xoay người bước vào phòng.

Tiễn mọi mọi người đi ra ngoài xong, Chiên Nhi chạy nhanh tới ôm lấy đùi Đàm Liễu, giống như bé sâu lông nhỏ muốn bò lên trên người cậu. Đàm Liễu khom lưng bế bé con lên, nghe đứa nhỏ nũng nịu kể lại hôm nay luận võ có biết bao nhiêu chuyện đặc sắc mà cậu có hơi thất thần.

Cổ tay của cậu vẫn còn vương lại độ ấm của một người khác, nhưng lại còn lạnh hơn nhiệt độ cơ thể của mình nữa, tựa một chiếc lá cây dán trên da thịt...Đôi tay này hình như khác đôi tay của bốn năm trước rất nhiều.

Người nọ thật sự đã thay đổi sao? Hay là vì tìm niềm vui nên mới diễn một tuồng kịch...?

Trái tim đã bị lừa một lần giờ đây trở nên rất mẫn cảm, rất khó để hoàn toàn tin tưởng thêm bất cứ điều gì nữa.

Đàm Liễu quay đầu qua cọ cọ lên mặt Chiên Nhi, khiến bé con bị chọc buồn cười mà kêu "Oa a ~" một tiếng rồi hôn lên một cái chóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK