Ngày ấy đệ tử của Thiên Cơ Các trông thấy Các chủ trở về một mình, nhưng chưa về phòng ngay mà là đi đến trước biệt viện.
Nửa đêm Tiết Lan Hạc mới tỉnh lại, trong phòng lúc này chỉ có Bạch Túc.
Đại phu xoay người lại: "Tỉnh rồi à?"
"Độc tính của hoa sen vô tướng phát tác trước so với dự tính nửa năm của ta, ba ngày sau ta sẽ lấy máu của ngươi lần cuối cùng, sau đó bắt đầu giải độc."
"Thuốc của Chiên Nhi đủ rồi sao?"
"Đủ rồi."
"Tốt lắm, mấy năm nay, cảm ơn ngươi."
"Không cần cảm tạ, ngươi cũng đã giúp ta rất nhiều."Ánh mắt Bạch Túc đăm chiêu, nhìn về cái bình sứ đằng sau bức bình phong, trong nước thuốc vẩn đục đục nổi lên viên đá tròn nhỏ trắng như trứng.
"Tiết các chủ... Ngươi làm phụ thân rất xứng."
Các chủ nghe vậy thì cười.
"Lúc đứa nhỏ đó chào đời là ta đã nợ nó."
...
Ngày thứ hai, ở Thiên Cơ Các tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
Sứ thần Nguyệt Sử của Ma giáo dễ dàng chế phục đệ tử Thiên Cơ Các, còn ung dung tản bộ trong sân vắng đến nơi Tiết Lan Hạc đang ở.
Hắn ta đứng dưới bóng cây hoa lê ở trước viện xoay người nhìn lại, nhìn cánh cửa được đẩy ra, nở nụ cười ngây thơ sặc mùi máu tươi:
"Sư huynh, nghe nói thân thể huynh bệnh nhẹ, ta đến thăm huynh."
Hắn ta vừa nói vừa vứt một món đồ màu bạc đến trước mặt Tiết Lan Hạc —— là chiếc khóa trường mệnh nhỏ của bé con, trên đó dính máu đã khô, lăn một vòng trên mặt đất.
"Sư phụ đã sớm nói, nếu không thẳng tay loại trừ mối uy hiếp kia kịp thời thì dù sớm hay muộn chết cũng sẽ không có chỗ chôn."
"Huynh thật sự cho rằng giấu người nọ ở Vị Nhạc là sẽ trốn được sao?"
"Ha, đúng rồi."
Hộ pháp Ma giáo đi vòng quanh Tiết Lan Hạc đang nửa quỳ trên nền đất siết chặt lấy khóa trường mệnh nửa vòng, đoạn ngồi xổm xuống thì thầm:
"Huynh có biết, vì sao nhiều năm như vậy, huynh đánh cược tính mạng cung cấp máu nuôi dưỡng mà thằng bé kia cũng không thể hoàn toàn tốt lên không?"
"—— Bởi vì từ khi nó được sinh ra ta đã hạ độc xuống... Tháng ba năm Quý Mão, lúc con chim nhỏ kia của ngươi một mình lẻ loi xuống núi tìm huynh ——"
"Nếu không thì sao huynh có thể tự nguyện đồng ý không giải độc tính của hoa sen vô tướng, cho đến hôm nay độc mới bắt đầu phát tán ra? Ha ha ha ha ha!"
"Tiết! Bạc! Phù!!!"
Hai mắt Tiết Lan Hạc long lên sòng sọc, hắn hét lớn một tiếng rồi bất thình lình đứng dậy rút kiếm đâm vào người trước mặt...
...
Ba ngày sau, đằng sau núi Vị Nhạc.
"Sư huynh!" Chiên Nhi hưng phấn chạy đến chỗ Đàm Liễu.
"Cái này cho huynh~" Cậu nhóc chìa một cái vòng tay đan bằng cỏ ra.
Đàm Liễu cười cười rồi đeo luôn vào cổ tay mình.
Bé con vui vẻ hết sức, nó bò lên nằm úp sấp trên lưng cậu.
"Đệ có một cái vòng bạc, cho nên đệ cũng làm cho huynh một cái. Đúng rồi nha, trước khi đi phụ thân có để lại lắc tay cho đệ không vậy?"
Đàm Liễu trố mắt chớp mắt một cái rồi lắc lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ của Chiên Nhi nhăn lại, nhìn qua có vẻ thất vọng.
"Hả...Vậy còn Mão Mão thì sao, có mang đến cho huynh không?"
"Mão Mão?"
"Đúng á, nó là một con chim màu đen nhỏ, còn biết nói nữa."
"Mão Mão là do đệ tự ấp ra đó, phụ thân nói mỗi một đời Các chủ ở Thiên Cơ Các và các tiểu sư phụ đều có một con chim nhỏ như vậy làm tín vật, cho nên Chiên Chiên cũng có."
"Nhưng mà con chim của phụ đã bị sư đệ của người cướp đi hồi xưa xưa mất rồi, sau đó... Phụ thân nói hiện tại hình như là nuôi ở chỗ Cữu Cữu."
Đàm Liễu nhớ rõ huynh trưởng của cậu hình như cũng có một con chim đen nhỏ.
Hóa ra đó là tín vật của Tiết Lan Hạc?
Nhưng bao năm qua hắn lại không hề tìm thêm con khác, mà là đưa Mão Mão cho Chiên Nhi...
Cậu nhớ tới ánh mắt bi thương cuối cùng trước khi rời đi của Tiết Lan Hạc, chợt im lặng hồi lâu không nói gì.
Chiên Nhi được cậu cõng trên lưng cọ qua cọ lại đến nỗi khuôn mặt nhỏ tức giận đến phồng phồng lên: "Phụ thân đúng là kẻ lừa đảo mà, hứa cái gì cũng quên hết trơn!"
Trên đường Đàm Liễu dắt tay đứa nhỏ đi về phòng thì trùng hợp gặp một vị sư tỷ. Sư tỷ nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu Liễu sư đệ, ngũ sư huynh về rồi kìa, mau về nhìn xem."
Đàm Liễu nghe vậy, trong lòng cứ nửa nọ nửa kia vừa buồn vừa vui, bước chân cũng chậm đi. Chiên Nhi ngẩng đầu nhìn cậu: "Sư huynh, không sao cả, đệ là tiểu sư đệ của huynh, chờ huynh nghĩ kỹ rồi nói lại cho Cữu Cữu sau cũng được."
...
Khi cha con hai người về đến nơi thì trông thấy không chỉ có Đàm Phong.
"Lê sư huynh ơi!" Chiên Nhi vui vẻ.
Sắc mặt Lê Triều hơi tiều tụy, nhìn cậu nhóc cười cười rồi lại nhìn Đàm Liễu.
"Tiểu sư nương, người có còn nhớ ta không?"
"..."
"Từ khi tiểu Các chủ chưa sinh ra, ta đã chăm sóc cho người một thời gian. Sau đó Đàm Phong đưa người đi, ta cũng đi theo một đoạn."
"Cái này ——"
Bỗng nhiên Lê Triều móc ra một con vật được đan bằng cỏ, hình dáng bên ngoài đã thay đổi.
"... Là năm đó người cho ta... Còn nhớ rõ không?"
Đột nhiên Đàm Liễu cảm thấy đau đầu, một ít hình ảnh quen thuộc rải rác trong đầu cậu chợt lóe qua khiến cậu có hơi choáng váng.
"Lê Triều!" Đàm Phong nhíu mày gọi một tiếng.
Lê Triều quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt tỉnh bơ: "Đàm Phong, đừng quên ngươi còn thiếu ta một mạng đấy."
"..."
"Tiểu sư nương, mang tiểu Các chủ về Thiên Cơ Các đi, sư phụ... Bị thương nặng, bệnh tình đang nguy kịch lắm rồi."
Trong nháy mắt máu trên cơ thể Đàm Liễu như đông cứng lại.
Đến tiếng khóc của Chiên Nhi cũng không còn nghe thấy rõ.
Bỗng nhiên cậu nhận ra, tình cảnh này có chút kỳ dị mà lại quen thuộc.
Hình như cậu từng lén trốn sau hành lang, nhìn người thanh niên trước mắt đến cùng một đệ tử của Thiên Cơ Các nói đến "Người nào đó" đang bị thương nặng...
—— Người kia là ai?
—— Lan hạc?... Tiết Lan Hạc?
"Lan Hạc... Mang ta đi... Tìm hắn..."