Trong ấn tượng của Trì lão gia, người con rể này vừa có tài hoa, biết đối nhân xử thế, vừa hiếu thuận với cha vợ, cũng rất thương con gái ông, cho nên ông xem y như con đẻ mình, không nghĩ tới y có em trai, mà bản thân còn là hạng bỏ nhà ra đi.
“Tôi sao có thể nhìn lầm khuôn mặt của đại ca?” Dư Thương Phàm nghe hỏi, liền gật mạnh đầu đáp, “Anh ta chắc chắn là đại ca của tôi!”
“Dư công tử không nên quá khẳng định như vậy, nói không chừng chỉ là người giống người.” Nhìn trượng phu rời đi, Trì Tú Tâm rốt cuộc nhận ra đại sự không ổn.
Trước đó, Lạc Nguyên Dật đã khuyên nàng làm người đừng quá hảo tâm, còn ngăn nàng tiết lộ việc y biết khinh công. Nàng cũng ý thức được quá khứ của trượng phu hẳn không tầm thường, vì vậy nàng vẫn tự căn dặn, trước mặt người ngoài hạn chế nhắc tới Lạc Nguyên Dật.
Nhưng nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, người đã giúp đỡ mình cư nhiên lại là em trai y.
Đúng là họa từ trên trời rơi xuống, bất kể trốn đến đâu cũng trốn không thoát.
Chỉ là Dư Thương Phàm thoạt nhìn thực không giống kẻ xấu, nếu Lạc Nguyên Dật là đại ca y, vì sao vừa thấy y đã liền tránh mặt?
Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Lạc Nguyên Dật phải bỏ nhà ra đi?
“Không! Đó nhất định là đại ca của tôi. Trì cô nương, xin cô hãy bảo đại ca hắn về đi!” Dư Thương Phàm không kiềm được cảm xúc, cứ mãi nhìn về hướng Lạc Nguyên Dật vừa ly khai.
“Thôi vậy, ta thay anh đi hỏi, bất quá ta cảm thấy anh mười phần hết tám là nhận sai người, bởi tướng công ta lớn lên ở Lạc Thành, không có khả năng là đại ca của anh.”
Dưới tình thế cấp bách, Trì Tú Tâm chỉ có thể nặn ra nụ cười ngượng rồi chống bàn đứng dậy.
“Cha, con tìm Nguyên Dật hỏi thử xem, cha giúp con chiêu đãi Dư công tử!”
“Cứ để đó, con mau tìm Nguyên Dật đi.” Trì lão gia không phải kẻ trì độn, nhận thấy trong chuyện này có điểm quái lạ, nên cũng giục con gái đi tìm Lạc Nguyên Dật.
Trì Tú Tâm nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Ở bên ngoài, nàng vòng qua mấy hành lang dài, chạy đến chỗ ao nước trong nhà, vừa chạy vừa gọi người, thậm chí trên đường còn gặng hỏi nha hoàn, nhưng không ai biết Lạc Nguyên Dật ở đâu.
Nàng tìm hết những nơi y yêu thích cũng không nhìn thấy một bóng người. Nội tâm nàng bắt đầu hoảng hốt.
Làm sao bây giờ?
Nguyên Dật rốt cuộc đã đi đâu?
Tạm thời không nghĩ tới Dư Thương Phàm, nàng càng lo lắng Lạc Nguyên Dật vì trốn tránh quá khứ, một khi cố nhân tìm tới cửa, y có thể bỏ đi không lời từ biệt chăng?
Dù sao Lạc Nguyên Dật tình nguyện làm ăn mày, cũng kiên trì không muốn hiển lộ một thân tài hoa của mình.
“Nguyên Dật... Chàng ở đâu? Nguyên Dật...”
Nghĩ đến khả năng này, Trì Tú Tâm liền vực dậy tinh thần, tiếp tục tìm người.
Đừng đùa với nàng, lòng nàng đã giao hết cho trượng phu, sao có thể vì quá khứ kia mà khiến hai người phải tách khỏi nhau?
“Nguyên... Dật!” Trì Tú Tâm quay về nơi ở của hai người, vào lúc nàng nghĩ mình không còn hơi sức kêu gào nữa, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc.
“Tên kia làm thế nào tiến vào trong nhà?”
Ngữ điệu nghiêm túc từ nóc nhà truyền xuống, Trì Tú Tâm nghe thấy, không khỏi vừa lo vừa mừng.
May mắn Lạc Nguyên Dật không vì cố nhân mà trực tiếp rời đi.
Nàng ngẩng đầu, thấy Lạc Nguyên Dật đang buồn bực ngồi trên mái ngói. Tuy nàng biết y sẽ tức giận chuyện mình mang người lạ về nhà, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi: “Hóa ra chàng ở đây. Sao lại ngồi trên nóc nhà vậy? Hại ta suýt không tìm được chàng.”
“Ta muốn rời đi.” Lạc Nguyên Dật chợt nói một câu khiến người nghe sợ hãi.
Nhìn vị thê tử chung sống với mình suốt một năm, y chỉ cảm thấy lòng đầy chua xót.
Ở bên nàng lâu như vậy, đâu thể nào không có cảm tình.
Nếu không vì nàng, y đã không lâm vào tình cảnh ở không được, đi không xong thế này.
“Ta dự tính tìm nơi khác tiếp tục cuộc sống mai danh ẩn tánh, nhưng nghĩ tới nàng ta không đi được, nên mới ngồi ở nóc nhà này.” Lạc Nguyên Dật nói ra ý định của mình.
Quả nhiên nàng đoán đúng.
Trì Tú Tâm nhìn Lạc Nguyên Dật, biểu tình trên mặt không khỏi vặn vẹo, đầu mày nhíu chặt.
Xem ra Dư Thương Phàm không nhận sai người.
Lạc Nguyên Dật chắc chắn là đại ca của y. Vấn đề ở chỗ, Lạc Nguyên Dật tựa hồ không muốn nhận thức người em trai này.
Bất quá hiện tại không phải lúc phiền não vì Dư Thương Phàm, mới vừa rồi nàng thiếu chút đã đánh mất trượng phu.
Bây giờ nàng nên nói gì?
May mắn Lạc Nguyên Dật yêu nàng?
Bằng không y hiện tại sẽ không ngồi trên nóc nhà chất vấn nàng mà đã sớm bỏ đi không thấy bóng dáng, vĩnh viễn không bao giờ trở về.
Trì Tú Tâm có chút khẩn trương nhìn khuôn mặt nghiêm túc của y, tuy nàng cao hứng vì Lạc Nguyên Dật nguyện ý ở lại, thế nhưng thời điểm này không thích hợp để bàn chuyện ái ân.
“Thực xin lỗi.” Đôi hàng mi tinh tế cụp xuống, Trì Tú Tâm áy náy nói: “Nếu biết hắn là người thân của chàng, ta đã không dẫn hắn về nhà.”
“Quả nhiên là do nàng…” Lạc Nguyên Dật nói, nhịn không được thở dài một bận.
Đâu phải không biết vị thê tử này là người nhiệt tình, không sớm thì muộn sẽ xảy ra chuyện, nhưng y vô luận thế nào cũng không thể bỏ nàng lại được.
Nàng đối xử với y quá tốt, cá tính cũng thích hợp với y, chưa kể sự hoạt náo của nàng làm y tạm thời quên đi thống khổ, khiến cho y dần dần mở lòng.
Có lẽ, đó chính là nguyên nhân y không nỡ dứt khoát với nàng.
“Số mệnh an bài... Dù ta đã tận lực không bước ra ngoài, nhưng có một số việc trên đời đã định trốn không thoát.” Lạc Nguyên Dật lắc đầu, đối với cục diện tiến thoái lưỡng nan này chỉ có thể cảm thán như vậy.
Muốn chạy thì không nỡ, ở lại ngại quá phiền.
Đứng trong viện trầm ngâm một lúc, vừa nhìn đến khuôn mặt lo lắng của Trì Tú Tâm, y nhịn không được xoa ấn mi tâm.
Xoát một tiếng, y giống như đã có quyết định, liền xoay người nhảy xuống đất.
“Hắn lừa nàng kiểu gì, khiến cho nàng đón tặc vào nhà?” Lạc Nguyên Dật trầm giọng hỏi.
“Chàng bảo hắn lừa ta?” Trì Tú Tâm thầm kêu không ổn.
Hai người này có vẻ không hợp tính nhau.
Chiếu theo tình huống, tám chín phần là hai anh em họ xảy ra cãi vã, cho nên Lạc Nguyên Dật mới tức giận rời đi?
Nhưng xem thái độ Dư Thương Phàm thật sự không giống “tặc”, trong chuyện này hẳn phải có hiểu lầm gì đó.
Huống hồ Dư lão gia đã phái người tìm kiếm Lạc Nguyên Dật, mà bản thân Dư Thương Phàm lặn lội đường xá đi tìm anh trai, như thế cũng tính là có lòng thành.
Dù sao đi nữa cùng là người thân, tình cảm ruột thịt đâu thể nói dứt bỏ là được, cho nên bọn họ đều mong muốn Lạc Nguyên Dật trở về nhà.
Nói đến trở về, Lạc Nguyên Dật rốt cuộc vì lý do gì tranh cãi với người nhà? Thậm chí còn không nguyện ý bị Dư gia tìm thấy?
Trì Tú Tâm rất muốn hỏi Lạc Nguyên Dật đến cùng chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngẫm lại lúc thành thân đã có nói qua, y sẽ không trả lời bất cứ chuyện gì mình không thích, cho nên có hỏi cũng bằng thừa, mà nàng thì không muốn tại thời điểm căng thẳng này đổ thêm dầu vào lửa.
Cho nên nàng đem chuyện sáng nay kể lại một lần, cũng không quên giúp Dư Thương Phàm bổ sung vài lời dễ nghe.
“Ta cảm thấy người kia tốt bụng lại nhiệt tình, vì giúp ta mà không ngại bị đánh, cho nên mới không đề phòng hắn...” Trì Tú Tâm liên tục thanh minh lúc ấy Dư Thương Phàm đã phấn đấu quên mình như thế nào, chỉ hy vọng trượng phu có thể nguôi ngoai, bình tâm tĩnh khí giải quyết hiểu lầm.
Dù cho hiểu lầm khó lòng giải quyết trong một sớm một chiều, nhưng nếu có thể cùng nhau nói chuyện, ít nhất quan hệ giữa hai anh em cũng không quá lạnh nhạt như hiện thời.
Trì Tú Tâm âm thầm tính toán, bất quá Lạc Nguyên Dật nếu biết phần tâm tư này của nàng, căn bản cũng chẳng thấy cảm kích bao nhiêu.
Sau khi nghe tường tận mọi chuyện, khóe miệng y nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh như băng.
“Thủ đoạn gạt người thực cao minh.”
Ánh mắt lãnh liệt của y làm Trì Tú Tâm không khỏi rùng mình