“Đáng chết!” Bị hòn đá đánh trúng khuỷu tay, Dư Thương Phàm không đoán được Lạc Nguyên Dật sẽ đột nhiên công kích, cánh tay theo quán tính giật ngược ra ngoài, đồng thời cũng buông lỏng bàn tay đang chế trụ Trì Tú Tâm.
Lạc Nguyên Dật thấy thế, mau chóng tiến lên một bước dài, ngăn cản Dư Thương Phàm xuất thủ, vừa mạnh mẽ đẩy Trì Tú Tâm qua một bên.
“A!” Trì Tú Tâm bị trói chặt tay chân, không thể giãy dụa, nên một cái đẩy này khiến nàng trực tiếp ngã sấp trên mặt đất.
Gần như cùng lúc, Lạc Nguyên Dật dùng thanh tiểu đao Dư Thương Phàm ném ra vừa nãy, vọt nhanh về phía Trì Tú Tâm, xoát một tiếng chém đứt dây trói trên tay nàng.
Trì Tú Tâm nhận thấy áp lực ở tay đã lơi lỏng, cũng không hỏi nhiều, lập tức cầm lấy thanh tiểu đao cắt dây trói dưới chân, khôi phục lại tự do.
“Mau lên, Tú Tâm! Về nhà đi, cha đang đợi nàng!” Lạc Nguyên Dật vội ứng chiến với Dư Thương Phàm, không rỗi nhìn đến Trì Tú Tâm, chỉ có thể ném ra mấy lời này.
“Cái gì?” Ý của y là… Cha nàng không chết?
Tốt lắm thay, quả nhiên Lạc Nguyên Dật trước khi rời nhà đã kịp cứu cha nàng.
Trì Tú Tâm nắm chặt tiểu đao, cảm giác buồn vui lẫn lộn.
Hiện tại nàng nên đi hay ở lại trợ giúp Lạc Nguyên Dật?
“Đi mau! Có nàng ở đây ta sẽ phân tâm! Ngộ nhỡ nàng lại bị bắt làm con tin thì sao?” Lạc Nguyên Dật thấy nàng do dự, không nhịn được cao giọng quát lên.
“Đừng hòng chạy!” Thịt béo ngay đó, há có thể bỏ qua dễ dàng? Dư Thương Phàm quét ra một cước, muốn thừa dịp Lạc Nguyên Dật né chiêu bắt lấy Trì Tú Tâm, lại bị đối phương từ phía sau đánh tới, đành phải tạm thời lắc mình chuyển hướng.
“Đi ngay đi! Hướng nam ba dặm chính là quan đạo! Ta thu thập hắn xong sẽ quay về tìm nàng!”
Ngữ khí kiên nghị chưa từng có từ miệng y thốt ra giống như ma âm, làm Trì Tú Tâm không thể không nghe theo, vội vàng nhấc chân chạy ra ngoài.
“Ta chờ chàng! Ta sẽ luôn chờ chàng! Nguyên Dật...”
Cơn gió đem lời nhắn sau cùng của Trì Tú Tâm thổi vào trong miếu nát, tựa như dặn dò Lạc Nguyên Dật không cần nghĩ tới một người đã rời đi, bởi vì nàng đời này sẽ chỉ có mình y.
Không có con tin, Lạc Nguyên Dật lý nào lại e ngại Dư Thương Phàm?
Dư Thương Phàm thiếu chút đã làm hại Trì Tú Tâm, cho nên Lạc Nguyên Dật không muốn do dự nữa, quyết định ngày hôm nay phải chấm dứt mọi chuyện, bởi vậy mỗi lần y xuất chiêu đều đặc biệt hung mãnh, cơ hồ không chừa cho đối phương một chút đường sống nào.
Trong ấn tượng của Lạc Nguyên Dật, mặc dù Dư Thương Phàm cũng luyện qua công phu, nhưng thời gian so ra vẫn kém mình, dĩ nhiên không có chuyện y đả bại mình được, chẳng qua…
“Hừ! Nếu ngươi nghĩ ta còn là con mèo ba chân trước đây thì ngươi sai lầm rồi!” Dư Thương Phàm chợt hướng Lạc Nguyên Dật đánh ra một quyền mạnh, giọng điệu trêu tức nói, “Mấy năm nay, ta hao hết tâm lực vùi đầu luyện công, chỉ mong lúc gặp lại có thể giết chết ngươi!”
Dư Thương Phàm không hề nói ngoa, trong mấy năm gần đây, y đã gia tăng luyện tập, nhờ vậy thân thủ sớm đã bắt kịp Lạc Nguyên Dật.
Hai người qua lại hết mười hiệp, trước sau không phân được thắng bại, chẳng bên nào nắm trọn phần ưu thế.
Lạc Nguyên Dật hiểu rõ, Dư Thương Phàm nếu có thể đào thoát, ngày sau tất nhiên sẽ hậu hoạn vô cùng. Có trời biết kẻ tâm tư hiểm độc này lại nghĩ ra cách gì hại y cùng người nhà, nên vô luận thế nào y cũng không được để Dư Thương Phàm chạy thoát.
Hiềm một nỗi, Dư Thương Phàm đã tu luyện nhuần nhuyễn chiêu thức của y, trên tay còn có tiểu đao phụ trợ, mà y gần đây chểnh mảng luyện công, bên người lại không có binh khí có thể ngăn trở Dư Thương Phàm, nếu muốn tìm thấy sơ hở của đối phương, e rằng không phải chuyện dễ dàng trong một sớm.
Chưa kể hai người tuy bất phân thắng bại, nhưng tiểu đao trong tay Dư Thương Phàm đã nhiều lần quét qua người y, khiến máu tươi tứa ra nhuốm đỏ thân y phục.
Vậy nên kéo dài tình trạng này, y sẽ dần dần rơi vào thế bất lợi.
Y phải nghĩ cách làm Dư Thương Phàm phân tâm.
Chỉ cần Dư Thương Phàm phân tâm, y sẽ có cơ hội bắt lấy sơ hở của đối phương.
Lạc Nguyên Dật ngẫm nghĩ một lúc, rốt cục hạ quyết tâm.
Tuy cách này có chút nguy hiểm, nhưng vẫn tốt hơn thả hổ về rừng.
Vì thế trong lần công kích tới, Lạc Nguyên Dật cố tình lộ ra sơ hở để Dư Thương Phàm tự rơi vào bẫy, quả nhiên thành công dẫn dụ y mắc câu.
Lưỡi đao không chút lưu tình, hung hăng đâm trúng bụng Lạc Nguyên Dật. Không bỏ qua cơ hội, Lạc Nguyên Dật lập tức đem nội lực quán chú ở bàn tay, xuất chưởng đánh thẳng vào ngực Dư Thương Phàm.
Loảng xoảng một tiếng, cảm giác ở ngực bị trúng phải trọng kích, ép tới không thở nổi, Dư Thương Phàm nhịn không được phun ra một búng máu.
“Ngươi! Đáng giận...” Dư Thương Phàm không cam lòng trợn mắt nhìn Lạc Nguyên Dật, “Ta... cư nhiên... bại bởi ngươi?”
Rõ ràng trước đó y đã đâm trúng Lạc Nguyên Dật, tại sao thương thế nặng như vậy cùng nhiều vết đao chém, Lạc Nguyên Dật vẫn không chịu ngã xuống, trong khi y chỉ tiếp lấy một chưởng, liền bị nội lực chấn nát tạng phủ?
Chiêu thức lâu ngày không luyện tập dĩ nhiên sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng nội lực cũng không vì thế mà mất đi. Chẳng lẽ nội lực kẻ kia thâm hậu hơn y?
“Đáng chết!”
Dư Thương Phàm càng nói càng ho ra nhiều máu, con ngươi đen mở lớn tràn ngập phẫn nộ chốc lát ảm đạm rồi phụt tắt, không còn chút sinh khí.
Phịch một tiếng, thân hình Dư Thương Phàm mất đi sức chống đỡ, cả người cùng tiểu đao đồng loạt đổ rạp xuống, nằm bất động trên đất.
“Ngay từ đầu đã định trước… chênh lệch giữa ta và ngươi…” Lạc Nguyên Dật ho khan, bên miệng rỉ ra một đường tơ máu.
Trên người y đếm không xuể thương tích, nhưng nghiêm trọng nhất là một đao sau chót đâm xuyên qua mạng sườn.
Không có biện pháp, đồng quy vu tận còn hơn để Dư Thương Phàm tiếp tục hại người.
Đổi lại, y không thể tuân thủ lời hứa, quay về với Trì Tú Tâm, người con gái giúp y một lần nữa tin tưởng vào người khác, hiểu được nhân sinh có vô vàn lạc thú…
“Tú Tâm... Thực xin lỗi...” Lạc Nguyên Dật day dứt mấp máy môi, thân người loạng choạng không gắng gượng được, khụy chân ngã xuống đất.
Y cảm giác máu tươi từng giọt từng giọt không ngừng tuôn ra từ vết thường, dường như đang cuốn đi sinh mệnh mình.
Nếu có thể, y hy vọng lúc này được nhìn thấy Trì Tú Tâm, người con gái không để ý thân phận kẻ ăn mày, vẫn vui vẻ tiếp nhận y…
Y chưa từng nghĩ mình sẽ nhung nhớ một người nhiều đến thế.
Đáng tiếc, y còn muốn yêu nàng nhiều hơn nữa, nghe nàng ầm ỹ nhiều hơn nữa.
“Tú... Tâm...”
Cảm giác choáng váng đánh úp tới, trước mắt Lạc Nguyên Dật tối sầm lại.
Bỗng nhiên sau đó...
“Nguyên Dật! Nguyên Dật!”
Y nghe nhầm sao? Hay lão trời già ban cho y một đặc ân cuối cùng?
Có thể trước khi chết lại nghe thấy Trì Tú Tâm gọi to tên mình, như vậy y chết mà không uổng.