Không chỉ có Trì Tú Tâm biết chút nội tình, ngay cả Trì lão gia cá tính nhộn nhạo, không câu nệ tiểu tiết cũng phát hiện trong chuyện này có điểm kỳ lạ, lập tức âm thầm tìm con gái và con rể bàn bạc.
Nói Lạc Nguyên Dật không phải con trưởng Dư gia, Dư Thương Phàm với niềm tin vững chắc dĩ nhiên sẽ không tin. Nhược bằng cố ý tránh mặt, Dư Thương Phàm sốt ruột tìm người, nhất định sẽ bám riết lấy họ, đòi gặp cho được đại ca y mới thôi.
Vì vậy, sau một hồi nghĩ ngợi, bọn họ quyết định thẳng thắn đối diện với y.
Lúc trước đã nói sẽ cho y ở lại, bây giờ đổi ý muốn đuổi ra ngoài, trước sau bất nhất, chỉ chứng minh họ giấu đầu lòi đuôi, chẳng bằng mời y dùng bữa cơm chiều, tránh để y có tâm nghi hoặc.
Về phần Dư Thương Phàm muốn hỏi điều gì, bọn họ đều để Lạc Nguyên Dật chủ đạo cục diện, tự mình trả lời, hai cha con chỉ cần thuận theo đó phối hợp cho tốt. Tóm lại họ chính là muốn Dư Thương Phàm hiểu được, Lạc Nguyên Dật không phải đại ca y, y có khăng khăng thế nào cũng vô dụng.
Chẳng qua, bọn họ tính toán chu toàn cũng không ngờ được vị khách nhân này thực sự rất phiền toái.
Mọi người vừa mới ngồi vào bàn ăn, đũa chưa kịp cầm lên, y đã mở miệng thân thiện như không.
“Đại ca, rốt cục tôi cũng tìm thấy anh! Anh không biết những năm gần đây tôi tìm anh vất vả thế nào...”
“Dư công tử, có lẽ vị huynh trưởng trong trí nhớ anh có vài phần tương tự tôi, nhưng tôi quả thật không phải anh ta.” Lạc Nguyên Dật nhấc tay ngăn lại, cười đáp: “Tôi thuở nhỏ mồ côi cha mẹ, phải làm ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ. Không ngờ trời cao đối xử không bạc, lúc Trì gia tổ chức ném tú cầu, tôi may mắn được tú cầu của nương tử chọn trúng, mà cha con nàng cũng không trọng phú khinh bần, khinh khi tôi thấp hèn, chấp nhận tôi ở lại làm rể Trì gia. Chuyện này trên dưới Lạc Thành ai nấy đều nghe qua, nếu không tin anh cứ hỏi ắt biết.”
“Đúng đấy, tướng công ta là người Lạc Thành, không có khả năng là đại ca anh.” Trì Tú Tâm gật đầu, đỡ lời giúp trượng phu.
“Nếu đúng là vậy, anh hẳn sẽ không biết tôi. Vì sao lúc trước vừa thấy tôi, anh liền bỏ chạy?” Dư Thương Phàm vẫn chưa hết hi vọng, cho đây chỉ là lời phiến diện từ phía Trì gia hòng dối gạt y, khiến y tin là thật rồi buông bỏ ý nghĩ Lạc Nguyên Dật chính là đại ca.
“Vì tôi vốn là ăn mày!” Lạc Nguyên Dật thản nhiên đáp, “Chuyện này đối với Lạc Thành mà nói hãy còn mới mẻ, cho nên mọi người vẫn thường đem nó ra bàn tán không hay. Dù sao có con rể là ăn mày như tôi, Trì gia cũng thực mất mặt, vì vậy tôi rất ít khi xuất môn hay ra ngoài gặp khách, miễn cho người ta cười nhạo cha con Trì lão gia.”
Lạc Nguyên Dật trả lời nửa hư nửa thực, làm người nghe có chút không rõ thực hư, cũng đồng thời giải quyết tốt thân phận của y.
Đối với phương thức trả lời không lộ sơ hở này, người bình thường hẳn đã bỏ cuộc, thế nhưng…
“Tôi không tin! Anh nhất định là đại ca. Tôi không hiểu lý do vì sao anh lại phủ nhận.” Dư Thương Phàm buồn bực vô cùng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Anh thật sự nhẫn tâm tới vậy sao? Cha phái người tìm anh ba năm! Anh không biết cha nhớ anh tới mức nào đâu!”
“Cha mẹ tôi đã chết, Dư công tử.” Lạc Nguyên Dật lắc đầu cười khổ, “Tôi nói lại lần nữa, anh thật sự nhận sai người.”
“Không! Đại ca, cho dù anh không thích người em trai này thì cũng nên vì cha mà trở về.” Dư Thương Phàm vẫn sống chết dây dưa.
“Vô dụng thôi Dư công tử, tôi không phải người thân của anh.” Lạc Nguyên Dật nhún vai, thở dài: “Đã nói anh nhận sai người, anh không tin tôi cũng không có biện pháp.”
Các câu thoại không ngừng lặp lại, chừng như liên miên không dứt, làm một bên Trì lão gia và con gái có chút ăn không tiêu.
Bọn họ dù thế nào cũng đứng về phía Lạc Nguyên Dật. Vì không muốn làm gánh nặng của y, cho nên cha con nàng cũng khôn ngoan không hé nửa lời, chỉ sợ nói gì không đúng lại sinh thêm phiền phức.
Bất quá dưới bầu không khí này, bên cạnh là hai gã nam nhân một truy vấn một phản bác, cục diện giằng co không khỏi làm người ta đau nhức cả đầu, bọn họ lại bất đắc dĩ bị nhét vào giữa, tình cảnh quả thực chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “thê thảm”.
Trừ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi ra, Trì lão gia và con gái cũng chỉ còn nước yên lặng bới cơm gắp thức ăn, đối với họ mà nói, đây thật sự là bữa cơm gian khổ nhất trần đời.
Vốn bọn họ còn tưởng Lạc Nguyên Dật phủ nhận tất cả, Dư Thương Phàm sẽ cạn hết hy vọng, nào ngờ thuyết phục không được Lạc Nguyên Dật, y cư nhiên thay đổi biểu tình, vẻ mặt oán giận nói: “Đại ca vô luận thế nào cũng không chịu thừa nhận thân phận là vì để ý sự kiện kia?”
Thấy Dư Thương Phàm đột nhiên đổi phương thức, ngữ điệu có phần chất vấn, Trì Tú Tâm nhất thời ngưng đũa, vểnh tai lên nghe.
Sự kiện kia?
Sự kiện gì?
Trước nàng chỉ biết Lạc Nguyên Dật là trưởng nam Dư gia, nhưng quá khứ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng lại không rõ lắm.
Dư Thương Phàm chuyển sang nói chuyện riêng, có phải muốn nhắc đến lý do Lạc Nguyên Dật bỏ nhà ra đi?
Lòng hiếu kỳ làm nàng nhịn không được len lén nhìn trượng phu, muốn xem y phản ứng thế nào, nhưng Lạc Nguyên Dật vẫn bất động thanh sắc, bộ dáng vững chãi như núi cao nói: “Dư công tử, tôi không phải đại ca anh, càng không hiểu anh đang nói gì. Ngừng tại đây thôi, đừng tiếp tục làm phiền cả nhà tôi!”
“Không, thứ làm phiền đại ca là quá khứ chứ không phải tôi.” Dư Thương Phàm có chút thẹn quá hóa giận nói.
Kế tiếp, y cũng không quản Lạc Nguyên Dật, càng không quan tâm Trì lão gia và con gái nữa, cứ như vậy nhận định Lạc Nguyên Dật là con trưởng Dư gia, bắt đầu tự quyết định.
“Kỳ thực, mọi người đã sớm tha thứ cho đại ca. Cha hiện tại đối đãi với Phù gia như người một nhà. Phù lão bá cũng thông cảm cho đại ca. Bọn họ cảm thấy chỉ cần đại ca trở về là tốt rồi. Ngay cả huyện lệnh còn nói Tâm Tuệ cô nương kia là chuyện ngoài ý muốn, không đáng truy cứu. Cho nên quá khứ thì cứ để nó trôi qua, đại ca bất tất phải dằn vặt chính mình.”
Dư Thương Phàm nói nhiều như vậy, tựa hồ kể lại những chuyện phát sinh sau khi diễn ra sự tình trong quá khứ. Tuy rằng thoạt nghe, mọi chuyện đều đi theo chiều hướng tốt đẹp, ngoại trừ mấy chữ “tha thứ” hay “ngoài ý muốn” có chút chối tai, thế nhưng…
Kỳ quái chính là, sự tình bất hòa của hai anh em sao lại ầm ỹ tới chỗ huyện lệnh?
Có vẻ đây không phải tranh cãi bình thường.
Thậm chí còn có liên quan đến một cô nương.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có khi nào…
Trì Tú Tâm đột nhiên rùng mình.
Ngày trước ném tú cầu, nàng từng nói qua ba điều không gả, trong đó có hai điều: không có hôn ước, không làm chuyện phi pháp.
Song sự tình trong quá khứ có liên quan đến một cô nương, còn có huyện lệnh truy cứu trách nhiệm.
Chẳng lẽ Lạc Nguyên Dật đã từng là tội nhân, hoặc sớm đã có vợ rồi?
Trì Tú Tâm nghĩ đến điểm ấy, nhịn không được da đầu run lên.
Nàng nhíu chặt chân mày, lén đưa mắt nhìn qua Lạc Nguyên Dật, thấy y vẫn như cũ khí định thần nhàn, tâm tình lại càng thêm phức tạp.
“Theo lời Dư công tử, dường như đại ca anh đã làm chuyện gì ghê gớm lắm.” Lạc Nguyên Dật lắc đầu cười đáp: “Tôi thấy anh cũng thực vất vả, bất quá anh kiên quyết đẩy việc này lên người tôi, tránh không khỏi có hơi quá đáng! Dù sao nhà chúng tôi có lòng chiêu đãi anh, anh vậy mà vẫn quy chụp tôi là vị đại ca rắc rối kia, vô duyên vô cớ nhận tội danh, Lạc Nguyên Dật tôi sao mà chịu nổi?”
Đối mặt Dư Thương Phàm tiến công mạnh mẽ, Lạc Nguyên Dật vô luận thế nào cũng không chịu nhường bước, thoạt nhìn vẫn là thái độ ung dung nhàn nhã.
Trì Tú Tâm đem hết thảy sự tình thu vào trong mắt. Nàng biết trượng phu đang cố gắng quên đi quá khứ, thà rằng cùng người thân quyết liệt, cũng không chịu quay trở về nhà. Vì vậy mặc kệ Dư Thương Phàm nói gì, Lạc Nguyên Dật đều sẽ không thừa nhận chuyện này có liên quan đến y.
Bất quá, nhìn Lạc Nguyên Dật thoải mái như vậy, nàng thực sự thắc mắc, y đang nói thật hay rốt cuộc chỉ là giả vờ?