“Con nha, tuy thường xuyên cãi nhau ầm ĩ với Tống Trạch, nhưng ai cũng nhìn ra tình cảm của hai đứa rất tốt. Cầm đi, có việc hay không có việc cũng phải liên lạc. Đứa nhỏ Tống Trạch kia, gọi điện thoại về cho dì còn hỏi việc của con nữa.”
Lâm Kính Tổ ra khỏi khu Tây, xem tờ giấy như bảo bối mà nắm chặt, khóe miệng bay thẳng lên trời.
Trên giấy viết một dãy số điện thoại di động và địa chỉ bưu kiện. Lâm Kính Tổ mất một trăm lần đọc mới thuộc được nó, ngồi vào máy tính của kí túc xá mở hòm thư, gõ từng chữ từng chữ. Bình thường Lâm Kính Tổ không đăng nhập QQ nói chuyện phiếm, chỉ cùng với các anh em hồ thiên xả địa nói rất thoải mái, lúc này lại giống như một học sinh tiểu học làm văn, vò đầu bức tai hơn nửa giờ cũng không viết ra được một chữ.
Viết rồi lại sửa sửa rồi lại viết sau đó mới gửi thư đi, lòng bàn tay Lâm Kính Tổ đã tràn đầy mồ hôi. Tống Trạch rất nhanh trả lời, vừa mở ra thì chính là một câu mắng:
“Lâm Kính Tổ, thầy không dạy cậu cách viết thư sao? Heo!” Gần như có thể thấy được vẻ mặt khinh thường bĩu môi của cậu.
Phía dưới kể về cuộc sống đại học của cậu, nói trường học có cái hồ thật lớn, bên cạnh là một gò đất cao cao. Lâm Kính Tổ dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Tống Trạch ôm sách đi đến bên hồ, dáng người thon cao, gương mặt thanh tú, gió thổi qua làm mái tóc tung bay lộ ra đôi môi phấn hồng đang nhếch lên.
Lâm Kính Tổ lại gửi tiếp một cái thư:
“Tống Trạch, sao cậu dám mắng người ta như vậy?”
Từ đó về sau Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch mỗi ngày đều thư từ qua lại. Lâm Kính Tổ nói trường đại học bắt phải học môn Văn, nghe đến đầu hắn sắp điên, Tống Trạch trả lời:
“Đúng là đồ dã man đầu óc không lớn được.”
Tống Trạch nói trường đại học bắt phải học thể dục, lúc nhảy ngựa cậu đều ngồi trên cái thùng, Lâm Kính Tổ trả lời:
“Đúng là đầu nhỏ không phát triển.”
Hai người vẫn như trước đây, nói một chút lập tức cãi nhau, gửi thư không quá tiện, trực tiếp nhắn tin mắng nhau. Nhưng thường mắng một hồi liền không còn từ nào, thật ra trước kia thời gian hai người cãi nhau không dài, mới ba năm câu đã đánh thành một đoàn, hiện tại thiếu thứ này, cảm thấy có gì đó không tự nhiên.
Lúc nhiệt độ ở Bắc Kinh xuống âm mười lăm độ, đại tuyết đầy trời y như lông ngỗng, Lâm Kính Tổ trong thành phố nhỏ phía nam thời tiết ấm áp hơn mười độ đang vùi đầu vào chuẩn bị thi, cái sơ đồ mạch điện này rốt cuộc để làm gì? Phiền! Tin nhắn của Tống Trạch đúng lúc gửi tới:
“Lâm Kính Tổ tớ sắp về.”
Người ngồi trong phòng tự học, mày rậm mắt to đẹp trai nhìn sách giáo khoa mà ha ha cười, như đang cầm một phong thư tình trong tay.
Lâm Kính Tổ ngồi trong đại sảnh sân bay, liếc mắt một cái liền nhìn ra bóng người đang kéo hành lí. Gương mặt tuyết trắng của Tống Trạch chôn trong cái áo lông đỏ thẫm, đôi mắt to đen như hai quả nho chớp chớp, như con búp bê. Tống Trạch nhìn hắn ba giây, làn da đen đen sau quân huấn còn chưa hết, khóe miệng cong lên:
“Lâm Kính Tổ, thì ra cậu có thể đen thêm.”
Lâm Kính Tổ nhìn áo lông dày trên người cậu:
“Tống Trạch, thì ra cậu có thể mập thêm.”
Xe taxi thật vất vả dừng lại ở khu Tây, hành lí bị quăng hết xuống đất, trên bãi cỏ ở khu giáo sư, hai bóng người lại đánh thành một đoàn. Lão Lâm ôm một chậu cây Trạng Nguyên đi qua, xanh mặt hét lớn:
“Thằng nhóc mày dám dẫm lên cỏ của tao! Vừa làm xong, xem tao có lột da mày ra không!”
Người xung quanh một bên ung dung vui vẻ hút điếu thuốc:
“Ai, hai tiểu oan gia này nha!”