Làm thủ tục ở khách sạn nhỏ bên cạnh trường học, vừa mở cửa phòng, hai người đã dây dưa với nhau, miệng Lâm Kính Tổ dán lên người Tống Trạch, hôn đến vui vẻ, sao có thể gọi là đánh nhau chứ.
Lâm Kính Tổ liếm mút đôi môi cánh hoa, luồn lưỡi vào trong quấy nhiễu, khiến cho đầu lưỡi mềm mềm trơn trơn kia không thể chạy thoát, gắt gao cuốn lấy nó, Tống Trạch “ưm” một tiếng, choàng tay ôm cổ Lâm Kính Tổ, Lâm Kính Tổ hôn càng sâu hơn, khi tách ra thì Tống Trạch đã bị hắn hôn đến hít thở không thông, khẽ hé đôi môi sưng đỏ thở dốc.
Quần áo cuối xuân không nhiều lớp như mùa đông. Lâm Kính tổ hai ba cái đã lột sạch đồ của Tống Trạch, đặt cậu lên giường hết sờ lại hôn, trên da thịt trắng nõn mềm mại phủ đầy những ấn ký màu đỏ hồng, từ cổ lan xuống eo rồi tràn vào đùi. Tống Trạch phát ra tiếng nức nở mơ hồ, xoay người đưa lưng về phía Lâm Kính Tổ, tấm lưng bóng loáng theo từng nhịp thở dốc mà lay động. Lâm Kính Tổ đè lên, nhẹ nhàng cắn vành tai hơi mỏng của cậu, khẽ khàng nói:
“Tống Trạch, anh muốn nhìn mặt em.” Mỗi lần làm chuyện này Tống Trạch đều đưa lưng về phía hắn, hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Lâm Kính Tổ nghe tiếng rên rĩ nhỏ vụn của cậu, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Thân thể Tống Trạch run rẩy, vùi đầu vào gối:
“Có gì đẹp chứ, cũng không phải chưa từng thấy qua mặt em.”
Lâm Kính Tổ tiếp tục dùng miệng cọ cọ tai cậu, kiên nhẫn dụ dỗ:
“Anh chỉ là muốn nhìn mà thôi. Em xoay người lại cho anh nhìn đi, một lần thôi mà.”
Tống Trạch nắm chặt chăn không cho hắn xoay người mình lại, cắn răng nói:
“Lâm Kính Tổ anh ít nói nhảm! Muốn làm thì làm nhanh!”
Lâm Kính Tổ nheo mắt, không muốn phải không? Không sao. Vươn tay đặt trên lưng Tống Trạch, chậm rãi vuốt ve xuống, a, chạm vào rồi, nó không có tinh thần lắm. Nắm trong tay xoa xoa nắn nắn, chà chà xát xát, Tống Trạch ngay cả thở cũng không nổi:
“Lâm… Lâm… Kính… Tổ… anh… a… ưm…”
Lâm Kính Tổ không ngừng cố gắng xoa nắn chà xát, tay Tống Trạch run rẩy đến nỗi nắm không được chăn nữa. Ngón tay sượt qua đỉnh cao nhất, thân thể Tống Trạch nhuyễn thành một vũng nước, Lâm Kính Tổ dễ dàng xoay người cậu lại, ngón tay từ khí quan đứng thẳng lùi dần về sau, tìm được nơi khép kín nóng mềm, cẩn thận xoa xoa.
Đôi chân thon dài mịn màng của Tống Trạch mất hết sức dang rộng sang hai bên, thỉnh thoảng lại suy yếu dũi thẳng ra. Lâm Kính Tổ cầm chúng đặt lên vai mình, thắt lưng dùng sức đâm một cái –
“A ưm ~~~”
Tống Trạch nâng tay che mặt mình, giọng nói hơi run run, tựa như sắp khóc:
“Lâm Kính Tổ anh ra ngoài… không được nhìn…”
Lâm Kính Tổ kéo tay Tống Trạch xuống:
“Để anh nhìn nào…”
Gương mặt thẹn đến đỏ bừng, hàng lệ thật dài không ngừng chảy ra từ khóe mắt, Tống Trạch khóc đến thê thê thảm thảm, vừa khóc vừa mắng:
“Em giết anh… ô ô… đã bảo không được nhìn… ô ô… khó coi chết đi được…”
Lâm Kính Tổ luống cuống tay chân, vừa liếm đi lệ vươn trên mặt cậu vừa lắp bắp an ủi:
“Đừng, đừng khóc… đừng… Tống Trạch, em, em sao có thể khó coi được, rất đẹp, thật mà…” Hắn dường như đang chứng minh điều gì đó mà nhẹ nhàng đâm sâu vào người Tống Trạch, “Em xem, nếu em khó coi, thì tại sao nó lại biến thành như vậy chứ.”
Tống Trạch bị hắn chọc cười, đôi mắt ướt át cười đến sáng long lanh, đôi môi phấn hồng cong lên, lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ, Lâm Kính Tổ nhịn không được, ôm thắt lưng cậu bắt đầu va chạm.
“Ưm…”
Trán Tống Trạch bắt đầu thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, da thịt trắng nõn nhuộm một lớp đỏ hồng tuyệt đẹp, mắt khép hờ không rõ tiêu cự, ẩn chứa sương mù, đôi môi trơn bóng hé mở, phát ra tiếng rên khe khẽ ẩn nhẫn. Thứ duyên dáng phía dưới trướng thành màu hồng, ngẩng cao đầu đâm đâm vào bụng Lâm Kính Tổ, không ngừng rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Tống Trạch sao có thể… mê người như vậy? Lâm Kính Tổ khó khăn cắn môi, khắc chế ý niệm điên cuồng trong đầu, điều chỉnh tư thế một chút, động tác càng thêm mạnh mẽ quyết liệt.
Tống Trạch bỗng hừ một tiếng, tiếng rên nghe thật lười biếng thật nũng nịu kéo dài, con ngươi đen bóng như mắt mèo thoải mái nheo lại, đôi môi mềm mại bị răng cắn chặt, khiến cho khuôn mặt đỏ bừng, khí quan hồng hồng phun ra thật nhiều chất lỏng màu trắng lên ngực Lâm Kính Tổ. Tựa như có thứ gì đó gõ thật mạnh vào tim Lâm Kính Tổ, hắn nhắm mắt gầm một tiếng, dùng sức đâm sâu, phun toàn bộ chất lỏng vào trong cơ thể ấm áp ướt át đang run rẩy của Tống Trạch.
Hai người như hồ dán chặt vào nhau, Tống Trạch mệt đến toàn thân chỉ có con ngươi là chuyển động được, dùng sức trừng Lâm Kính Tổ biểu đạt sự bất mãn của mình:
“Lâm Kính Tổ anh là đồ dã man!”
Lâm Kính Tổ cười đến dường như có cái đuôi đang phe phẩy qua lại, vươn người hôn nhẹ lên mũi Tống Trạch:
“Anh ôm em đi tắm, được không?”