“Tống Trạch quen bạn gái rồi, thật tốt!”
Lâm Kính Tổ đứng giữa đường chặn Tống Trạch, Tống Trạch nắm chặt tay bạn gái, hoàn toàn không có ý buông ra. Lâm Kính Tổ hít sâu một hơi, nói:
“Tống Trạch, em yên tâm, nếu muốn anh rời khỏi em, anh sẽ đi, sẽ không dây dưa với em nữa, đừng tìm người đến diễn trò. Anh biết tính tình của em, em không thích lừa gạt… nhìn bộ dạng bây giờ của em, anh còn cảm thấy khó chịu.”
Tống Trạch cắn môi, rồi ngẩng đầu nở nụ cười, “Như vậy thì tốt.”
Tháng chín, Tống Trạch về Bắc Kinh.
Tháng mười, Tống Trạch trở thành sinh viên trao đổi sang Mĩ, nói là phải ở đó ba năm, sau khi cầm được bằng Thạc sĩ mới trở về. Lâm Kính Tổ nhìn chiếc máy bay bay ngang bầu trời, nói với cô gái bên cạnh:
“Tô Điềm, đừng quấn lấy tớ nữa. Tim tớ đã có người khác rồi, ai cũng không thể thay thế được.”
Mùa hè năm 2005 nóng đến chết người, Lâm Kính Tổ tốt nghiệp đại học, bắt đầu công việc lắp ráp sửa chữa ô tô. Lâm Kính Tổ vượt qua thử thách bắt đầu đi làm, cũng đủ để kiếm sống, chấp nhận chịu khổ, rất nhanh đã từ một công nhân lao động đơn giản thành phụ trách giám sát công trường, mọi người đều nói với lão Lâm:
“Con anh thật có tương lai mà! Bây giờ có thể bớt lo lắng rồi!”
Lão Lâm vặn vặn cổ, “Hừ, nó bây giờ tìm thêm một đứa bạn gái tôi mới chính thức bớt lo.”
Mùa hè năm 2006, ve bên ngoài kêu to hơn những năm trước. Bệnh tim của lão Lâm lại tái phát, phải nhập viện. Lâm Kính Tổ vừa tan ca đã chạy đến bệnh viện, cuối tuần còn tự mình nấu canh đem tới, lão Lâm nằm trên giường hùng hùng hổ hổ nói:
“Thằng nhóc con! Ông đây sắp chết, mày có biết hiếu thảo không? Nếu thật sự hiếu thảo, thì mau tìm một bạn gái, lão Trương bằng tuổi tao, người ta đã có cháu mở miệng là kêu ông nội rồi.”
Lâm Kính Tổ không cãi lại.
Bệnh của lão Lâm kéo dài hết nửa năm, cuối cùng không thể vượt qua mùa đông. Lâm đại tẩu trong bệnh viện khóc như mưa, suýt chút đã hôn mê.
Tang lễ cử hành vào cuối năm 06, Lâm Kính Tổ mặc đồ tang đeo miếng vải trắng, mặt không chút thay đổi nhìn Tống Trạch gấp gáp từ Mĩ trở về.
Trời mưa lâm râm, ẩm ướt lành lạnh. Tất cả mọi người đều đi hết rồi, Lâm Kính Tổ vẫn còn quỳ trên cỏ ngẩn người. Từ lúc sinh ra hắn đã chọc ba tức giận, ăn không ít đòn roi của ba. Ba hắn sợ hắn không nghe lời, sợ hắn học không tốt, sợ hắn gây chuyện bên ngoài, mà mỗi một chuyện hắn làm, đều không khiến ba hắn vừa lòng.
Lão Lâm là một người có tính tình táo bạo, hễ chút là đánh, Lâm Kính Tổ cũng không phải thằng ngốc, vừa trốn vừa cãi lại, trong nhà thường xuyên có cảnh gà bay chó sủa. Nhoáng cái đã hai mươi mấy năm qua đi. Hắn vừa mới đi làm, hắn đang chứng minh cho ba hắn xem, rằng ba hắn đã lầm, Lâm Kính Tổ không phải “không có tương lai”, hắn còn phải để dành một số tiền thật lớn để đặt trước mặt ba hắn nữa, nhưng tại sao hắn còn chưa chọc tức ba xong, thì ba đã mất rồi?
Có người đi đến phía sau hắn, nhẹ giọng khuyên:
“Hãy về đi. Dì còn cần người chăm sóc, cậu ở lại đây, thì dì phải làm sao?”
Lâm Kính Tổ bỗng nhiên đứng phắt dậy, khiến người phía sau giật mình.
“Tống Trạch, chuyện của tôi không cần cậu lo.”
Tống Trạch cắn môi, giọng nói vẫn thật nhẹ nhàng:
“Tớ không phải muốn xen vào, nhưng dì…”
“Đủ rồi!” Có loại cảm xúc bực tức muốn bộc phát nổi lên trong lòng Lâm Kính Tổ, hắn muốn chửi người, muốn đánh người, Lâm Kính Tổ hung tợn xoay người ném Tống Trạch xuống mặt đất, dùng sức bóp chặt cổ tay cậu.
Tống Trạch vẫn không nhúc nhích nằm trên cỏ, chút giãy dụa cũng không có, bờ môi cậu trắng bệch, chậm rãi nhắm mắt. Lâm Kính Tổ cắn môi, hương vị của máu tràn ngập khoang miệng, hắn mỉm cười:
“Tống Trạch, cậu đang thương hại tôi?”
Tống Trạch mở mắt, Lâm Kính Tổ cười đến dữ tợn.
“Không cần giả vờ, Tống Trạch. Cậu từ nhỏ đã thích thấy tôi xui xẻo rồi. Hồi học tiểu học, cậu thấy tôi không trả lời được câu hỏi của giáo viên thì rất vui mừng. Hồi học trung học, cậu thấy tôi bị ở lại học thêm cũng thật vui vẻ. Lên đại học, cậu làm cho tôi thích cậu sau đó lập tức đá tôi, nhìn tôi như một thằng ngu chăm chỉ, cậu cũng rất vui sướng đúng không. Bây giờ ba tôi chết rồi, Tống Trạch, cậu vui hay buồn đây?”
Đôi con ngươi đen to như trái nho của Tống Trạch vì phẫn nộ mà trừng thật to. “Chát” một tiếng vang lên, bàn tay tát lên mặt Lâm Kính Tổ.
“Lâm Kính Tổ, từ nay về sau Tống Trạch tôi xen vào chuyện của cậu nữa thì tôi sẽ thành cháu cậu.”