Hai người Phong Lôi sau khi lĩnh nhiệm vụ thì lên đường luôn vì cũng đã gần đến thời gian tập hợp. Địa điểm lần này vẫn ở Dược viên ngoại môn nhưng ở một khu đất khác. Dược viên rộng đến mấy trăm mẫu lại có mấy khu vực có cấm chế không thể quan sát nên có thể trồng đủ loại cây cỏ linh dược. Có khoảng mười người tiếp nhận nhiệm vụ này bao gồm Phong Lôi và Vu Chính đang xếp hàng để nhận một cái liềm thay vì cuốc như lần trước vẫn từ đại hán râu quai nón lần trước.
_ Nhiệm vụ của các ngươi là trong ba ngày gặt xong mươi mẫu ruộng này.
Phong Lôi thử cầm chiếc liềm quan sát, vẫn là một pháp khí cấp thấp màu bạc nhạt, dài hai trước, lưỡi hơi cong, tay cầm khá vừa tay, ước chừng nặng khoảng năm cân. Vu Chính thì nhập môn trước nên đã quen thuộc:
_ Nhà quê như ngươi chẳng phải quen thuộc với liềm nhất sao.
_ Ngươi mới nhà quê, ta là người Thượng Hải gốc đấy
_ Thượng Hải lớn lắm sao?
_ Thượng Hải không lớn lắm nhưng rất đặc biệt so với các thành thị ở đây. Lúc nào về được quê ta dẫn ngươi đi ăn tiểu long bao, gà ăn mày nhưng có lẽ rất lâu mới về được, quê ta ở rát xa, rất xa.
Nói đến quê hương Phong Lôi cũng có chút chạnh lòng. Tuy khi quyết định đến Linh giới Phong Lôi đã nghĩ đến khả năng không trở về được, quyết tâm ra đi nhưng nghĩ về nơi mình đã lớn lên từ nhỏ, có nhiều kỷ niệm, cuộc sống cũng không phải là tốt lắm nhưng nếu có cơ hội Phong Lôi vẫn muốn trở về một lần. Thấy Phong Lôi đột nhiên có chút xúc động, Vu Chính an ủi:
_ Sau này cuối năm ta cũng về Giang Châu, ngươi có thể đi cùng ta về quê đón tết.
Phong Lôi lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng nghĩ lại Linh giới về trang phục, văn hóa giống thời phong kiến nên có tết âm lịch là bình thường. Khi hai người còn đang tán gẫu thì những người khác đã lục tục bắt tay làm việc. Ở đây có Vu Chính nên Phong Lôi không cần đợi người khác làm để làm theo nữa có thể hỏi luôn. Gặt lúa Ngọc mễ này khá đơn giản như lúa bình thường nhưng do thân Ngọc mễ khá cứng, nếu chặt bình thường thì ngay với một cây gỗ ytong thế tục nên phải truyền pháp lực vào pháp khí chém vài lần rồi cắt thì mới đứt. Phong Lôi trước kia vì ở nhân giới nên chưa từng tiếp xúc với đao kiếm, nên cầm liềm chém khá vụng về. Vu Chính phải chỉnh cho hắn mấy lần làm Phong Lôi biết mình không phải thiên tài gì. Phong Lôi chỉ được một chỗ hơn người là có thể nhất tâm nhị dụng, trong lúc gặt lúa vẫn có thể suy nghĩ công pháp. Thêm nữa Phong Lôi rất kiên trì không bỏ cuộc hay xấu hổ gì cả, mật đầy quen rồi, cứ cầm liềm tập chém. Người khác chỉ cần một hai nhát đã cắt được Ngọc mễ còn Phong Lôi cần ba bốn nhát. Phong Lôi vừa chém vừa rút kinh nghiệm. Cắt Ngọc mễ đa phần chỉ cần chém ngang nhưng Ngọc mễ tuy vỏ cứng nhưng thân lại mềm nên nếu nhát chém không đúng góc sẽ không tụ được lực, hiệu quả chỉ cắt được một phần nhỏ mà lãng phí pháp lực. Hơn nữa tay Phong Lôi quá cứng, nắm quá chặt nên dễ bị mất sức hơn người khác. Chặt một buổi sáng thì tay Phong Lôi đã sưng phồng lên nhưng hắn vẫn cố gắng đợi đến lúc mọi người nghỉ trưa thì hắn mới nghỉ. Phong Lôi và Vu Chính bỏ ích cốc đan ra ăn cho tiện vừa tranh thủ nghỉ ngơi điều tức. Lại nửa ngày trôi qua, có người nhanh đã gặt xong một nửa mẫu còn Phong Lôi mới bằng nửa người ta.
_ Cứ yên tâm, khi nào ta gặt xong sẽ sang giúp ngươi. Ngôn Tình Xuyên Không
Vu Chính ngỏ ý muốn giúp nhưng tất nhiên Phong Lôi từ chối, cái gì không biết hoặc không làm được hắn sẽ nhờ người khác giúp đỡ nếu có thể còn việc gì hắn có thể làm được thì sẽ không ỷ lại. Buổi tối mọi người vẫn ngồi tu luyện tại ruộng, Phong Lôi do chăm chỉ tu luyện và trải qua chiến đấu sinh tử đã đến bình cảnh luyện khí sơ kỳ chỉ cần dùng đan dược kích thích hoặc một thời gian nữa tích lũy đủ pháp lực sẽ đột phá. Phong Lôi dành thời gian nhất tâm nhị dụng vừa tu luyện Thanh Phong Quyết vừa tìm hiểu Lôi Đình đao pháp. Hôm nay dùng liềm gặt lúa giúp Phong Lôi hiểu hơn về cách dùng đao nói chung vì nếu đơn thuần các động tác đao pháp nếu tối giản hóa cũng bao gồm chặt, chém, đâm,đỡ, gạt. Để tối giản hóa một bộ đao pháp thì với trình độ hiện giờ của Phong Lôi không thể làm được. Lôi Đình đao pháp cũng là võ kỹ cấp cao được sáng tạo bởi người cảnh giới cao hơn Phong Lôi biết bao nhiêu lần, từng chiêu đều là kết tinh kinh nghiệm của người sáng tạo sao có thể đơn giản mà biến đổi chiêu thức thành đơn giản hơn được. Những động tác đơn giản chính là cơ sở để tạo nên chiêu thức phức tạp, đó gọi là từ giản hóa phồn. Bước cao hơn của quá trình này là từ phồn hóa giản, nhìn ra bản chất của chiêu thức để loại bỏ động tác rườm rà chỉ giữ lại tinh túy. Tiến hóa tiếp theo chính là không theo chiêu thức gì, vô hình vô tướng, đánh ra ý cảnh. Lí thuyết Phong Lôi nắm rất chắc, đọc bao nhiêu cuốn võ hiệp, tiên hiệp tiểu thuyết rồi nhưng để thực hành thì khó gấp trăm ngàn lần, tuy nhiên cũng có lợi ích đó là phương hướng lớn của việc tu luyện hắn đã có, chỉ thiếu khuyết chi tiết. Phong Lôi muốn biến việc gặt lúa thành cơ hội để thực hành động tác chém ngang trong đao pháp, hầu như lúc nào cũng nghĩ đến tu luyện cũng là một phẩm chất tốt để hắn bước đi được trên con đường này. Qua việc đào khổ sâm lần trước, Phong Lôi ngày càng thành thục nắm giữ cách dùng pháp lực sao cho chính xác và tiết kiệm với phù hợp mức độ uy lực. Phong Lôi muốn làm sao mỗi nhát chém cắt ngay một cây lúa mà không phải cắt lại nhưng hiển nhiên trong ba ngày để làm được là quá khó khăn. Ngày cuối cùng, Phong Lôi đành hi sinh việc luyện đao để tập trung hoàn thành nhiệm vụ chứ không thì không kịp gặt xong mẫu ruộng, còn mọi người đa phần đã làm xong trờ một vài tên lười biếng. Khi Phong Lôi vừa hoàn thành xong thì đại hán cường tráng bước ra để kiểm tra và thu hoạch Ngọc mễ.