_Vương sư huynh, đây là đệ tử ngoại môn mới đến nhận nhiệm vụ
_Mong Vương sư huynh giúp đỡ
Phong Lôi cũng hiểu lẽ tiến thối, trông Vương su huynh có lẽ hơi “dừ” nhưng quyền lực trong tay cũng không nhỏ, với loại người này nên khách khí sẽ bớt phiền phức. Vương sư huynh rất hưởng thụ: “Tiểu tử này có chút hiểu biết, không như mấy tên thiếu gia tiểu thư mới vào đã mắt cao hơn đầu, hiện giờ còn nhiệm vụ trồng linh thảo, săn thú, Thủ vệ,…” Vương sư huynh vẫn thao thao bất tuyệt thì Vu Chính đã nhét vào tay áo lão đầu một viên linh thạch.
_ Có hai nhiệm vụ tốt ta có thể đề cử cho ngươi. Đầu tiên là thu hoạch linh thảo hỏa linh mễ ở Dược viên có thể được thù lao cao nhưng thời gian khá dài. Nhiệm vụ thứ hai là kiếm đủ sừng yêu thú thiết lân trư ở mê vụ sâm lâm thời gian có thể ngắn hơn nhưng nguy hiểm hơn.
_ Tiểu đệ xin chon nhiệm vụ thứ nhất, xin đa tạ sư huynh đã đề cử
Qua lời nói của Vương su huynh, Phong Lôi đã biết hắn đề cử thực sự là nhiệm vụ đầu tiên hơn nữa hắn chưa tu luyện ra pháp lực, thiếu kiến về yêu thú nên chắc chắn không thể chọn nhiệm vụ thứ hai.
_ Trẻ nhỏ dễ dạy
Vương sư huynh nói một lời hai nghĩa. Trên đường ra khỏi Nhiệm vụ đường, Phong Lôi thấy một khối bia đá rất lớn màu trắng có rất nhiều người vây quanh. Vu Chính giải thích là để hiển thị các nhiệm vụ và thông tin kèm theo như yêu cầu, thù lao.., nếu muốn tiếp nhận thì dùng thần thức vào để đăng ký.
_ Vu ẻo lả, thấy ca ca sao không vòng qua
Trong đám đông vây quanh xuất hiện một tên công tử ca phe phẩy cây quạt xếp cùng mấy tiểu đệ, trên người treo đủ thứ ngọc bội khoe của. Mặt Vu Chính vốn trắng lại đỏ nghiến răng không phản bác định vòng qua, một tên tiểu đệ ngăn lại:
_ Tiểu Vu có muốn đánh cuộc lại không, bảo kiếm của ngươi bọn ta đang cho Trương đồ tể của trù phòng mượn để giết heo, hiệu quả không tệ
_ Ha ha ha
_ Ngươi chính là biết nói thú ngữ?
Phong Lôi nói móc tên tiểu đệ nhưng thế giới này không thịnh hành kiểu đùa này, tên tiểu đệ ngẩn ra:
_ Ta không biết thú ngữ
_Con mẹ nó thế sao từ nãy đến giờ người không nói tiếng người
Tên tiểu đệ tưởng có thể nịnh nọt đại ca một phen lại bị hố, giận giữ muốn xông lên giáo huấn Phong Lôi.
_ Ngươi không có tư cách nói chuyện, Tiêu Nhất Kiếm đây là Nhiệm vụ đường, quản tiểu đệ của ngươi cho tốt, chúng ta đi.
_ Lần sau có muốn đánh cuộc cứ tìm ta nhưng nhớ kiếm đồ tốt một chút, đừng mang những thứ rác rưởi ra nữa mất mặt nhà họ Vu.
Tiêu Nhất Kiếm vẫn trào phúng nhưng Vu Chính không đê ý nữa, chỉ cắm mặt đi. Trên đường đi trù phòng dùng cơm, Phong Lôi lấy linh thạch ra trả cho Vu Chính nhưng hắn tờ chối.
_ Ngươi coi như cũng có chút nghĩa khí, nhà ta cũng có chút gia sản
Phong Lôi cũng không kiên trì, hắn đang thiếu tài nguyên. Phong Lôi lúc trước khi đứng ra cũng suy nghĩ kỹ, chỉ đứng ra ngăn tiểu đệ chứ không ngăn tên đại ca, hơn nữa ở đó nhiều người bọn chúng cũng cố kị mặt mũi, mình cần đi theo Vu Chính ít nhất một thời gian nữa kiểu gì cũng có va chạm với bọn chúng, chi bằng thuận nước đẩy thuyền kiếm chút hảo cảm. Đến Trù Phòng, Vu Chính không như mọi người chọn món ở các khay có sẵn mà gọi món riêng: ba món, một bình rượu.
_ Đừng chê ít, một bình Thanh la tửu này cũng một linh thạch đó, ba món này đều làm từ thịt yêu thú cấp thấp và linh thảo có tác dụng tăng tu vi, tiết kiệm thời gian khổ tu. Ta đây một tháng chỉ dám ăn một lần thôi.
“Sau này ta sẽ trả lại ngươi” Phong Lôi nói giọng điệu chắc chắn, hắn cũng không muốn thiếu nợ người ta quá nhiều.
_ Không cần, chính là vì hợp ý, cũng là vì giải sầu
Tiếp theo chủ yếu là Vu Chính nói Phong Lôi nghe. Gia tộc của tên Tiêu Nhất Kiếm cũng ở Giang Châu, có hậu thuẫn là một trưởng lão trong Tông nên gần đây đang chèn ép Vu gia. Tiêu Nhất Kiếm nhiều lần gây phiền phức, khắp nơi chặn đường ép Vu Chính quyết đấu, tiền cược là pháp khí của bản thân. Vu Chính chỉ là luyện khí trung trỳ, tên kia đã luyện khí hậu kỳ nên kết quả đã biết trước.