CHƯƠNG 16: GHEN
Đám người Phương Mai lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ. Người thì đàn người thì hát vô cùng nhộn nhịp. Gió mang âm thanh tuyệt vời ấy đi xa làm vang cả một vùng. Hồ nước trong xanh, hương sen thoang thoảng thanh khiết.
Sau khi hồi An vương phủ, Tử Bạch cảm thấy có chút mất mát. Chàng không thể hiểu được lòng mình muốn gì. Tối ngủ, trong đầu chàng hiện lên toàn hình ảnh của Phương Mai. Nàng cười tươi như hoa, nhảy nhót như én nhỏ, giọng hát êm ái cứ văng vẳng bên tai. Tử Bạch không biết mình đã dần bước vào lưới tình khó thoát. Do chàng quá vô tâm hay do chàng quá ngây thơ, thanh khiết không hiểu được yêu là gì chăng?
Chuyện hoàng hậu Phương Mai cùng đi dạo gặp được An vương gia đã đến tai hoàng thượng. Thiết Tử Đằng không thích Phương Mai nói chuyện hay gặp bất cứ nam nhân nào, lại càng không thích công chúa Dạ Ngân. Chàng muốn độc chiếm nàng cho riêng mình mà thôi.
Nhân có chuyện vừa mới được báo đến nên Thiết Tử Đằng đã nghĩ ra một kế hoạch để đuổi khéo Chương Vũ cùng Dạ Ngân ra khỏi Xuân Hoa điện. Nghĩ là làm chàng liền viết ngay mật chỉ, rồi sai Nguyên công công mang đi.
Sau khi nhận mật chỉ, Dạ Ngân thu dọn đồ đạc cho việc về Dạ quốc. Trong mật chỉ, Thiết Tử Đằng nói rằng hoàng đế Dạ quốc tuổi già sức yếu muốn nhìn đứa con gái do hoàng hậu sinh lần cuối. Vậy nên, Dạ Ngân phải nhanh chóng về gấp.
Còn Chương Vũ thì được Thiết Tử Đằng sai người dẫn đến An vương phủ nói là để tiện cho việc giáo dưỡng.
Chương Vũ cùng Dạ Ngân đều không nỡ xa Xuân Hoa điện, càng không nỡ xa Phương Mai. Nhưng lại không thể làm gì được.
Phương Mai thấy hơi buồn khi phải tiễn hai người mình xem trọng, tin tưởng đi, mà lòng không biết ngày nào sẽ gặp lại nhau. Nàng hi vọng họ sẽ sống tốt, hạnh phúc hơn trước kia.
Đêm đến, Xuân Hoa điện rơi vào yên tĩnh, không tiếng cười đùa, không tiếng nói chuyện. Trăng không sáng, khuất sau bầu trời đêm xám xịt. Phương Mai cảm thấy trống trải, cô đơn trong căn phòng lớn, sang trọng, quý giá. Nàng muốn mình được tự do, không ràng buộc bởi thứ gì. Nàng không muốn phải sống trong hậu cung toàn tranh đấu gay gắt, "ngươi lừa ta gạt", có thể đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.
Phương Mai muốn sống hết mình, trân trọng từng khoảnh khắc được sống và hoàn thành những điều mình muốn làm. Thời gian không đợi một ai. Do đó, nàng đã quyết định vận mệnh của mình trong tương lai ngay từ đây.
Phương Mai là con gái duy nhất của lão tướng quân - người từng lập nhiều chiến công giết địch giúp nước.
Phủ Hoàng tướng quân trong một đêm đã bị người giết sạch, hỏa cháy ngút trời.
Phương Mai lúc này đang ở đâu? Nàng đang ở trong cung nhỏ của mình háo hức, vui vẻ chuẩn bị cho đêm tân hôn đầy mơ ước của mình. Trong khi đó ở một nơi, tiếng khóc thất thanh, tiếng kêu la thảm thiết nghe buồn não ruột. Phương Mai nào có hay song thân của mình đã chết một cách tức tưởi, đầy oan ức. Đến lúc bị người hạ độc nàng mới biết rõ chân tướng. Nàng muốn khóc, nàng muốn nhìn thấy bia mộ song thân lần cuối nhưng ai có thể thỏa mãn ý nguyện nhỏ nhoi ấy.
Nàng từ từ nhắm mắt. Giờ đây, Phương Mai không còn sức lực nhấc tay lên nữa, cái chết đã cận kề ngay trước mặt. Nàng nhận ra rằng: "Đời người là giấc chiêm bao. Nhân sinh là cõi luân hồi, tuần hoàn bất định trong cát bụi thời gian". Nàng muốn sống tiếp, không phải vì báo thù mà là vì chính bản thân mình, vì cha mẹ. Dù báo thù được thì liệu rằng song thân của nàng có sống lại không? Chuyện đó là không thể. Cha mẹ nàng nơi suối vàng chắc rằng sẽ mong Phương Mai sống vì mình, không bị thù hận che mắt.
Phương Mai dù có muốn sống một cuộc sống vì bản thân đi chăng nữa cũng còn không kịp. Số kiếp nàng thật sự đã tận rồi.
Có lẽ, trời cao thấu hiểu cho nàng mà cho Phương Mai từ hiện đại đến sống tiếp. Nàng giờ đây có thể nhẹ nhõm mà siêu thoát vì cơ thể mình còn có sự sống.
Nếu chúng ta biết chấp nhận, biết thông cảm, chúng ta sẽ có thể nhìn cuộc đời thoải mái hơn, nhìn sự việc một cách bình tĩnh hơn, khôn ngoan hơn. Bởi, điều gì rồi cũng sẽ qua đi. Tha thứ không hề tạo nên sự hèn yếu, mà chính tha thứ mới làm con người mạnh mẽ hơn.