CHƯƠNG 30: CUỘC SỐNG NƠI SƠN CỐC
Sáng sớm tinh mơ, ba người Phương Mai, Khê Xuyên, Thiệu An ra khỏi cốc để đi hái thảo dược. Rừng cây xanh tốt, lay động sau mỗi trận gió. Hoa cỏ dại mọc um tùm chắn cả lối đi. Phương Mai thích thú chạy bên này rồi chạy bên kia hái đủ thứ.
- Uyển Châu, nàng cẩn thận một chút. Lỡ bị ngã thì phải làm sao?
- Hi hi! Ta biết rồi mà Xuyên ca.
- Nàng thật là. Khê Xuyên mỉm cười dịu dàng nhìn cô nương nhỏ nhắn trước mắt chạy nhảy lung tung.
- Châu nhi, mau xem ta tìm được gì này!
- Có gì hay thế? Phương Mai tò mò chạy đến bên Thiệu An.
- Nàng xem. Dưới suối có rất nhiều cá này.
- A! Đúng thật! Ta phải bắt lên nướng mới được. Ha ha...
- Nàng thật nhẫn tâm đó.
- Ha ha... Ta thích ăn cá mà.
- Không sao. Uyển Châu muốn làm gì ta đều sẽ giúp nàng. Nàng có tin Xuyên ca không?
- Có. Xuyên ca là tốt nhất.
- Ha ha...
- Ta cũng sẽ giúp một tay. Thiệu An cũng không thua kém nói.
Trong không gian mênh mông, bỗng nghe như gần như xa bản hợp âm nga mà trầm hùng của núi rừng. Đâu là tiếng suối róc rách đâu là tiếng rừng trúc rì rào? Đâu là chim kêu? Những âm thanh trầm bỗng hòa lẫn vào nhau, nàng cảm nhận hết hơi thở nồng nàn, đầy hương vị thơm thảo của cây cỏ, hoa lá. Cảnh núi rừng bỗng hòa tan trong nây mỏng nhẹ, rồi lại từ từ hiện ra, từng mảng đậm nhạt, chỗ xanh, chỗ trắng, chẳng khác gì một bức tranh thủy mặc làm say đắm lòng người.
Ba người bắt được khá nhiều cá. Họ mang tất cả về cốc.
Phương Mai không hiểu sao mình có thể làm cá thành thạo đến thế nữa. Nàng không bận tâm đến ý nghĩ đó mà cho nó ra sau đầu. Nàng xiên cá vào cành cây nhỏ rồi để lên lửa nướng.
- Của Xuyên ca và Thiệu An này! Hai người mau ăn đi cho nóng.
- Ừ.
- Đa tạ.
- Khách sáo gì với ta chứ. Ha ha...
- Thơm thật đấy!
- Ừ, hương vị cũng ngon vô cùng.
- Ta làm mà lại.
- Đúng đúng. Uyển Châu của chúng ta là giỏi nhất.
- Hi hi... Đương nhiên rồi.
Cuộc sống của Phương Mai cùng hai người Khê Xuyên và Thiệu An vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, tiêu dao tự tại.
Trong khi đó, ở tẩm cung của hoàng đế Dạ quốc. Dạ Ngân dường như đau khổ đến tuyệt vọng. Chàng thì thầm một mình: "Phương Mai! Ta xin lỗi! Ta xin lỗi! Ta chút nữa đã gây ra chuyện có lỗi với nàng rồi. Ta... Ta đã nhìn nhầm Dạ Ly quận chúa thành nàng. Và chút nữa là ta đã ôm chầm lấy nàng ta rồi. May mà, lý trí của ta đã về kịp lúc. Thật tốt quá! Ta chưa làm gì sai để không dám đối diện với nàng cả. Từ này, ta sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Cũng chính vì nó mà ta chút nữa mất đi nàng. Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nào nữa. Ta xin thề. Vậy thì nàng mau xuất hiện đi. Ta nhớ nàng lắm! Nhớ lắm! Nàng có biết không?"
- Người đâu! Mau cho truyền Ngũ vương gia đến đây.
- Dạ.
Vài canh giờ sau, Ngũ vương gia - Dạ Lam bước vào phòng Dạ Ngân.
- Hoàng huynh cho gọi đệ đến có việc gì gấp sao?
- Không có.
- Hả?
- Ta cần đệ giúp ta một chuyện. Đệ đồng ý chứ?
- Đệ không biết chuyện hoàng huynh muốn nói là gì...
- Đệ chỉ cần đồng ý là được, không cần nhiều lời.
- Đệ...
- Ta thật sự không muốn làm hoàng đế. Đệ có thể thay ta làm được không? Cứ xem như ta cầu xin đệ đi.
- Hoàng huynh, đệ cũng không muốn làm hoàng đế.
- Đệ... Ta muốn đi tìm hoàng tẩu tương lai cho đệ.
- Sao? Hoàng huynh có ý trung nhân?
- Ừ. Nhưng nàng không biết tình cảm của ta.
- Chà chà! Hoàng huynh của đệ rốt cuộc cũng có người để mà thương. Chúc mừng huynh nha!
- Vậy đệ chịu giúp ta rồi phải không?
- Dạ... Không.
- Đệ... Đệ, thật làm ta tức chết mà.
- Ha ha!
- Được lắm! Nếu đệ không giúp thì ta sẽ phong cho đệ làm một chức quan nào đó có được không hả?
- Ha ha! Đệ tất nhiên sẽ giúp hoàng huynh hết mình mà.
- Hừ! Ở đó mà xử lý hết tấu chương giúp ta đi.
- Hoàng huynh, người ác quá rồi.