• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Phong: Tối nay?

Lam Sam: Không không không, đêm nay tôi phải mời các đồng nghiệp đi liên hoan.

Kiều Phong: Ừ

Rốt cuộc anh vẫn chưa nói mình muốn ăn gì, Lam Sam quyết định về nhà sẽ hỏi lại anh.

Sau khi tan việc, các nhân viên ùa ra đứng tụ lại thành một đám đông, vừa cười vừa nói chuyện, mới đi đến đại sảnh đã vừa vặn gặp Tống Tử Thành. Mọi người đều được nhận tiền thưởng từ chỗ Tống Tử Thành nên bây giờ đặc biệt yêu mến tổng giám đốc Tống, ai cũng chào hỏi anh.

Tống Tử Thành gật đầu, hỏi:

- Định đi liên hoan à?

Tất cả đều nhìn về phía ông chủ chi Lam Sam, có người còn nháy mắt, đề nghị Lam Sam mời Tống Tử Thành.

Lam Sam liền kiên trì nói:

- Đúng vậy, Tổng giám đốc Tống có định tới không?

Tống Tử Thành chưng cái vẻ mặt “Tôi quen biết với cô à” vô cùng lạnh lùng, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ngại quá , không rảnh.

Lam Sam thở dài, kéo các đồng nghiệp chạy mất hút.

Cô cảm thấy rằng khẳng định Tống Tử Thành vẫn còn ghi thù, nhưng vì người ta là người có giáo dục nên sẽ không biểu hiện ra thôi.

Vì mai còn phải đi làm nên mọi người không dám tụ tập muộn, hơn 8 giờ đã tản về. Lam Sam bước ra khỏi nhà hàng, cô từ chối vài ý tốt của đồng nghiệp, một mình đi về phía ga tàu điện ngầm. Vừa uống vài chén, lại có mặt cấp trên, mặt cô hơi nóng lên, cùng với làn gió mát mẻ thoáng đãng thổi bên ngoài khiến tâm trạng cũng trở nên thật thoải mái. Trên đường đến ga tàu điện ngầm, cô ngang qua một khu vui chơi, mặt trời đã lặn từ khuya nên các hàng bánh kẹo đang lục tục thu dọn quầy hàng.

Oa Oa … Kẹo bông?

Lam Sam đè lên rào chắn, hô to gọi chú bán kẹo bông đang đứng bên đường:

- Này ! Này ! Kẹo bông!

Chú bán kẹo càm thấy đang bị một nữ lưu manh đùa giỡn, ông không nói gì, lặng lẽ tiếp tục dọn hàng.

- Bán cho tôi một cái kẹo bông.

Nghe đên đây, ông mới đi tới.

Chiếc kẹo bông rất to, chú bán kẹo đạp qua đường, với tay qua lan can sắt đưa cho Lam Sam kẹo bông, may là cả hai đều cao nêu giao dịch mới được thuận lợi hoàn thành.

Bán xong kẹo, chú bán kẹo lại mời chào cô thêm đồ chơi.

Lam Sam hỏi:

- Chú có gì vậy?

- Bờm tai mèo, bờm tai chuột , bờm hươu cao cổ. – Đều đội ở trên đầu.

- Cổ cháu dài, chú bán cho cháu cái hươu cao cổ đi.

Lam Sam đội trên đầu hai cái bờm, tay cầm que kẹo bông đi về phía ga tàu điện ngầm. Giờ này đã qua giờ tan tầm nên trên tàu cũng không quá đông, không ai chen lấn xô lên cái kẹo bông của cô nhưng dọc đường về không ít người nhìn cô, Lam Sam cũng không thèm để ý.

Về đến nhà, cô giấu cây kẹo sau lưng, gõ cửa nhà Kiều Phong.

Kiều Phong mở cửa, nhìn thấy cái bờm trên đầu cô lại càng hoảng sợ.

Lam Sam chắp tay sau lưng, chớp chớp mắt, cười hì hì với anh. Vì uống rượu nên khuôn mặt cô hơi ửng hồng, ánh mắt ướt sũng.

Kiều Phong không nén được mà đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng xoa, không cẩn thận làm rơi chiếc bờm khỏi tóc cô, anh thở dài.

Lam Sam kinh ngạc.

- Anh không định đeo bờm cho tôi đấy chứ?

- Tôi đâu ngốc như cô. – Anh vừa nói, hai tay lại đeo chiếc bờm lại cho cô, chỉnh chỉnh lại cho đẹp.

Lam Sam vui vẻ lấy từ sau lưng:

- Reng reng reng reng! … Cho anh này!

Kiều Phong nhìn thấy cây kẹo thì ngẩn người, vẻ mặt anh dường như tan ra, anh nhận cây kẹo bông và nói:

- Cảm ơn.

- Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, hai ta là ai với ai chứ. – Lam Sam vừa nói vừa giơ tay lên huých nhẹ một quyền vào vai Kiều Phong.

Kiều Phong đáp lại bằng một nụ cười.

Nụ cười của anh rất thanh thản, lại vừa sinh động như hoa nở xuân về, mùa xuân phơi phới khắp muôn nơi.

Lam Sam sửng sốt phải mất một lúc mới lắc lắc đầu, xua tay với anh:

- Lần sau anh đừng cười với tôi nhé.

- Sao vậy?

- Tôi sợ thú tính sẽ nổi lên mất.
Hạ Căng nhìn anh một lúc, rồi sau đó xoay người bước đi chả thèm quay đầu.

Anh nhìn bóng lưng Hạ Căng, trong lòng cảm thấy bất lực, bình thường hai người nói giỡn, Hạ Căng cũng không có phản ứng như hôm nay.

“Gặp quả báo rồi.”

Thẩm Trường An không biết từ đâu xuất hiện, khi bước đến gần Mục Lạc, lạnh lùng nói ra.

Mục Lạc đầu đầy vạch đen.

“Thẩm Trường An, cậu nói xem, có phải Hạ Căng hôm nay hơi khác thường không?”

Thẩm Trường An nhìn anh, “Tôi thấy Hạ Căng rất bình thường, nhưng…” Thẩm Trường An cố tình dừng lại không nói tiếp.

“Nhưng gì hả?” Mục Lạc sốt ruột hỏi.

Thẩm Trường An cười cười, sau đó Mục Lạc chỉ nghe được giọng cười bỉ ổi của anh.

“Không bình thường là cậu đó.”

Mục Lạc, “…”

Mục Lạc trông theo bóng lưng của Thẩm Trường An, không nhịn được mà giơ thẳng ngón giữa.

Thẩm Trường An, đồ độc miệng, lại còn lòng dạ đen tối, cậu như vậy chả có ai yêu đâu, điều ước sinh nhật năm nay của tôi chính là Thẩm Trường An muôn đời làm cún FA. ←_ ←

*

Hiệu suất làm việc của Khương Thang nhanh vô cùng, chưa đến vài ngày, cậu ấy đã tìm được phòng mới cho cô.

Lục Chi Ưu tranh thủ đi xem phòng, nhìn rất được, hướng nhà phía nam, còn có một cái ban công rất rộng, cô thích nhất chính là ban công, có thể đặt một cây dù, đặt thêm một cái ghế dựa, chỉ cần nghĩ đến được nằm thoải mái trên ghế ôm Bánh Trứng, được sảng khoái uống đá bào matcha, đây chính là một sự hưởng thụ.

Tìm được phòng rồi, Khương Thang và Hứa Kiều đều trở thành nhân viên dọn nhà giúp cô, vận chuyển hành lý sang chỗ mới.

Phòng ở được thiết kế theo phong cách Âu – Mỹ, trang bị đầy đủ thiết bị, nhưng có một điều không tốt chính là mình phải tự dọn vệ sinh, thật ra phòng cũng không có bẩn, nhưng Lục Chi Ưu bị chứng nghiện sạch sẽ, cho nên cô phải dọn dẹp sạch sẽ thì mới cảm thấy thoải mái.

“Chị Lục, cái thùng này để đâu bây giờ?”

Khương Thang khiêng một cái thùng to đùng bước tới, cái thùng to đến nỗi che mất tầm nhìn của cậu, cậu không nhìn rõ đường lắm.

“Mang đến phòng tôi là được.” Lục Chi Ưu vừa quét dọn vừa nói với Khương Thang.

Cô nhìn Khương Thang khiêng cái thùng to, bước chân xiêu vẹo, nhìn mà tức cười.

Hứa Kiều mang bao tay nilon, khoanh tay trước ngực nhìn Lục Chi Ưu.

“Này Lục Chi Ưu, sáng sớm gọi cho tớ, là muốn tớ dọn nhà giúp cậu đấy à?”

Lục Chi Ưu mặt dày nhìn Hứa Kiều cười rồi nói, “Là bạn thân của tớ, sứ mệnh của cậu là đến đây trợ giúp mà.”

Hứa Kiều nhìn dáng vẻ bỉ ổi của Lục Chi Ưu, nhịn không được mà tung một đòn Giáng long thập bát chưởng, Lục Chi Ưu thuận thế ngã xuống sofa, ra vẻ bị nội thương.

“Hự, Hứa Kiều cậu sao có thể nhẫn tâm ra tay như thế… tâm…tâm của tớ…”

Một tay cô che ngực, một tay chỉ về phía Hứa Kiều.

Hứa Kiều lạnh nhạt nhìn cô tự biên tự diễn.

Khương Thang nhìn thấy thế không khỏi lắc đầu, xong rồi xong rồi, chị Lục lại phát bệnh nữa rồi.

Hứa Kiều hôm nay cũng mang Bánh Trứng sang đây, mấy bữa nay cô cũng không có cảnh quay nhiều, chủ yếu là của nam chính và nam phụ, cho nên cô mới có thời gian chăm sóc cho Bánh Trứng.

Vì đến chỗ ở mới, cho nên Bánh Trứng bình thường luôn tăng động bây giờ đang nằm sấp trên sofa ngủ.

Mọi người mất hơn 3 tiếng đồng hồ mới dọn dẹp nhà xong, không còn một hạt bụi.

Dọn dẹp xong, cả ba đều mệt như cún nằm sâp trên ghế sofa không nhúc nhích.

Khương Thang vỗ vỗ cánh tay, cậu cảm giác cánh tay của mình sắp bị liệt mất, cậu cũng không nhớ mình chạy lên chạy xuống lầu bao nhiêu lần, khiêng bao nhiêu cái thùng nữa rồi.

Hứa Kiều cũng mệt mỏi, cô giúp Lục Chi Ưu lau bàn, lau cửa sổ, lưng cô bây giờ mất cảm giác luôn rồi.

Ba người ngồi trên sofa nghỉ ngơi hơn mười phút. Bỗng nhiên Lục Chi Ưu bật dậy, “Đi thôi, vì báo đáp hai người, tớ quyết định sẽ mời mọi người đi ăn tối. Thấy sao, thấy tớ có tâm không?”

“Tớ bây giờ mệt đến nỗi chả muốn ăn cơm nữa rồi.” Hứa Kiều lười nhác nói.

“Không được, như vậy không thành tâm rồi, tớ mới tìm trên Mỹ Đoàn, gần đây có một tiệm thịt nướng Hàn Quốc rất ngon, đi không?”


Lục Chi Ưu kéo Hứa Kiều dậy, rồi lại đạp chân Khương Thang đang ngồi kế bên.

Nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc này rất chính tông, hơn nữa lại rất có không khí.

Hứa Kiều vốn không có khẩu vị nhưng nhìn thấy trên bàn bày nào là thịt nướng, rau dưa, nước ngọt các kiểu, cơn thèm ăn bỗng chốc trỗi dậy.

Vì hôm nay Hứa Kiều với Khương Thang vô cùng cực khổ, cho nên Lục Chi Ưu liền đảm nhận nhiệm vụ nướng thịt, Hứa Kiều và Khương Thang chỉ việc ăn là được.

Lục Chi Ưu thuần thục nướng thịt, miếng thịt ba chỉ đỏ tươi trong chốc lát đã được nướng chín, trong không khí cũng tràn ngập mùi thịt nướng.

Cô đem ba chỉ đã nướng chín bỏ vào chén của bọn họ, rồi lại tiếp tục nhiệm vụ nướng thịt của mình.

Hứa Kiều dùng xà lách cuốn miếng thịt, thêm vào vài miếng kimchi, rồi lại thêm tương, cuốn lại rồi cho hết vào trong miệng.

Xà lách tươi sống, kimchi thấm vị lại thêm ba chỉ tươi non kèm theo tương chấm, chính là một loại hưởng thụ.

Khương Thang cũng không khách sáo, dù sao cậu cũng đang rất đói, ăn từng cuốn thịt, Lục Chi Ưu cũng không nướng kịp cho bọn họ.

Sau khi ăn thịt nướng, mỗi người lại ôm một ly kem.

Lục Chi Ưu vẫn trung thành với vị matcha, Hứa Kiều vị chanh, còn Khương Thang là vị ô mai.

Mỗi lần nhìn Khương Thang ăn đồ ăn vặt vị ô mai, Lục Chi Ưu lại buồn cười, đường đường là một chàng trai thân cao mét tám, thế mà lại xem ô mai như mạng sống, cứ nghĩ là lại buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK