Khoảng vài phút sau cô mới chậm rãi mở mắt, tròn mắt đánh giá căn phòng xa lạ này.
Lục Chi Ưu bỗng nhiên bật dậy, cáichăn màu cà phê, kệ sách màu trắng, cái bàn trắng, bố cục này, cửa sổ này.
Đâyđây đâu phải phòng ngủ của cô đâu!
Nhìn căn phòng này, Lục Chi Ưu thấy có chút quen mắt.
Cô xốc chăn bước xuống giường.
"Á... đầu đau quá..."
Vừa bước xuống liền thấy chóng mặt.
Cô tùy tiện buộc tóc lên, ôm đầu bước ra khỏi phòng ngủ.
Lục Chi Ưu nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Má ôi!
Đây không phải là nhà của Thẩm Trường An sao?
Hèn gì lại thấy quen mắt như thế!
Một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ phòng bếp, Lục Chi Ưu hóng cổ thăm dò, thì thấy bóng dáng Thẩm Trường An đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp.
Anh mặc một cái áo thun màu xám gọn gàng, quần thể thao màu xám càng tôn lên đôi chân dài của anh.
Ngón tay thon dài cầm con dao, xắt thịt hun khói thành từng miếng đâu vào đấy, sau đó xắt hành ra. Thịt hun khói màu đỏ kèm theo màu xanh của hành lá, trông thật ngon mắt.
Anh xoay người mở nắp nồi cháo, sau đó tắt bếp.
Thẩm Trường An chuẩn bị đem thịt hun khói và hành bỏ vào nồi cháo, quay người lại thì thấy Lục Chi Ưu đang đứng trước cửa phòng ngủ.
"Dậy rồi?" Anh hỏi.
Lục Chi Ưu vội vàng gật đầu.
"Dậy rồi thì vào phòng tắm đánh răng rửa mặt đi, tôi để sẵn bàn chải và ca trong phòng tắm rồi, xong thì ra ăn sáng."
"Dạ"
Lục Chi Ưu vọt vào phòng tắm.
"Bác sĩ Thẩm, bàn chải mới để ở đâu, sao em không thấy?"
"Tôi để ở ngăn kéo thứ hai bên tay trái, bàn chải và ca đều ở trong đó"
"Khăn mặt đâu?"
"Khăn mặt ở cái kệ thứ hai"
"Dạ"
Lục Chi Ưu mở ngăn kéo thứ hai bên tay trái, ở bên trong có một cái túi, không những có bàn chải và ca mà còn có một chai nước hoa hồng.
Nhìn bàn chải và ca súc miệng màu hồng, Lục Chi Ưu nở nụ cười, thì ra bác sĩ Thẩm cũng có lúc chu đáo như thế, ấm áp quá đi màhí hí
Trái tim thiếu nữ của Lục Chi Ưu sắp nổ tung rồi.
Sau khi đánh răng xong, Lục Chi Ưu để bàn chải vào ca súc miệng, sau đó đặt nó bên cạnh cái ca màu xanh của Thẩm Trường An.
"He... nhìn là đã thấy rất xứng rồi..." Cô lẩm bẩm.
Cô bóp sữa rửa mặt vào lòng bàn tay, nhỏ nước vào rồi xoa tạo bọt, sau đó rửa mặt sạch sẽ.
Hôm qua không tẩy trang đã ngủ, sáng nay dậy thấy mặt thật khó chịu, rửa mặt sạch sẽ rồi, cảm giác da cứ như được hồi sinh, thật là sảng khoái.
Trong lúc rửa mặt, rửa rửa rồi rửa, trong đầu cô đột nhiên hiện lên vài cảnh linh tinh.
Hình như có liên quan đến bác sĩ Thẩm thì phải.
Nhưng cô có cố gắng cỡ nào cũng không thể nào nhớ ra nổi.
Thôi, khó quá bỏ qua vậy, đói bụng quá...
Vì thế cô rửa sạch bọt trên mặt bằng nước sạch, lau khô bằng khăn rồi đi ra ngoài.
Khi từ nhà tắm bước ra thì Thẩm Trường An đã đặt bữa sáng lên bàn ăn ngoài ban công.
Lục Chi Ưu nhanh chân chạy vụt qua, không ngần ngại mà ngồi xuống.
Trên bàn bày hai phần ăn giống nhau.
Hai chén cháo gạo kê, nhìn cháo trong chén, Lục Chi Ưu liền biết đây không phải cháo gạo kê bình thường, bởi cháo gạo kê bình thường làm gì mà nhìn ngon mắt như thế, chân giò hun khói được xếp trên mặt cháo và hành lá được rắc vào, hai trứng chiên vô cùng đẹp mắt, có thể nhìn thấy tròng đỏ ngon lành, và hai ly sữa đầy ụ.
"Quào, bác sĩ Thẩm, không ngờ anh làm bữa sáng giỏi thế!" Lục Chi Ưu nuốt nước miếng, khen anh từ đáy lòng.
So với sandwich cô làm, hiển nhiên là bữa sáng Thẩm Trường An làm này hấp dẫn hơn rồi.
Ngẩng đầu cười cười với Lục Chi Ưu, Lục Chi Ưu hôm nay khác với mọi hôm, có thể là do mới rửa mặt, vài sợi tóc ướt dính trên mặt, không có một tí trang điểm nào, nhưng da dẻ vẫn trắng nõn, trên mặt có chút hồng hào, môi vẫn hồng hào như trướcmôihồng hồng hào hào.
Thẩm Trường An vô thức dời mắt sang chỗ khác.
"Bác sĩ Thẩm, anh sao vậy?" Lục Chi Ưu cảm thấy Thẩm Trường An hôm nay rất khác thường, bèn tò mò hỏi.
"Không... không có gì"
"Ồ"
"Được rồi, uống canh này đi" Thẩm Trường An đẩy chén canh qua.
"Canh giá đỗ?"
"Ừ, giá đỗ chứa nhiều vitamin C, có thể giải được rượu, vitamin trong đó có thể trợ gan giải độc, có thể dẫn cồn ra khỏi cơ thể nhanh nhất, giúp đẩy rượu ra khỏi cơ thể."
Thẩm Trường An đưa cái muỗng trong tay cho cô.
"Bác sĩ Thẩm, sao anh biết nhiều thế?" Lục Chi Ưu cầm muỗng, cô nhìn chén canh giá đỗ trước mặt rồi khuấy khuấy.
Thoải mái dễ chịu.
"Bác sĩ Thẩm, anh tốt với em quá"
Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn cô: "Uống nhanh đi rồi còn ăn cơm."
"Tuân lệnh!"
Lục Chi Ưu bưng cái chén lên, uống một hơi hết sạch, rồi bắt đầu ăn cơm.
Lục Chi Ưu múc một muỗng cháo, thổi hai hơi rồi cho vào miệng.
Gạo kê mang một mùi thơm ngát, vào miệng thì mềm, gạo kê nấu rất nhừ, còn có chân giò hun khói và hành lá, Lục Chi Ưu không nhịn được mà khen ngợi: "Woa... bác sĩ Thẩm... ngon quá đi... anh làm sao mà nấu được hay vậy? Không lẽ có bí kíp?"
Thẩm Trường An "Chả có bí kíp gì cả, chỉ bỏ một chút muối vào nồi cháo thôi?"
"Cho muối vào?"
"Ừ, bỏ muối vào cháo, không những làm tăng hương vị mà còn rất tốt cho dạ dày."
"Bác sĩ Thẩm, anh thật thông minh.” Lục Chi Ưu cắn thìa khen ngợi anh.
Thẩm Trường An cười cười.
Lục Chi Ưu nhìn sang trứng chiên.
Cô lấy đũa gắp miếng trứng bỏ vào miệng, cắn nhẹ một cái, lòng đỏ trứng đậm đà liền chảy ra.
Lòng đỏ đậm đà và lòng trắng kết hợp hoàn mỹ, Lục Chi Ưu ăn ngon đến nổi lưỡi mình sắp nổ tung luôn.
"À đúng rồi, bác sĩ Thẩm, sao em lại ở nhà anh thế?" Lục Chi Ưu nghi ngờ hỏi, cô rõ ràng nhớ là tối qua mình đến tiệc đóng máy, sao lúc tỉnh lại thì ở trong nhà bác sĩ Thẩm?
"À... Khương Thang gọi cho tôi nói em say... bảo tôi tới đón em"
"Em... uống say hả?" Lục Chi Ưu ngạc nhiên.
Cô ngừng ăn ngượng ngùng khuấy khuấy chén cháo, vẻ mặt đầy xấu hổ
Cô nức tiếng là "mượn rượu làm càn" đấy! Chắc hôm qua cô đã khóc lóc om sòm, giở trò ngu ngốc với bác sĩ Thẩm rồi ⊙▽⊙
"Ờm... à... bác sĩ Thẩmtối qua... tối qua em có làm gì anh không"
Thẩm Trường An nắm chặt cái muỗng, rồi ngẩng đầu nhìn cô.
"Làm gì?" Anh hỏi.
"À... chính là... chính là cái đó đó?" Ánh mắt cô chợt lóe.
Nhìn dáng vẻ úp úp mở mở của Lục Chi Ưu như thế, Thẩm Trường An cầm ly sữa uống một hớp, sau đó đứng dậy, lấy tay xoa xoa đầu cô.
"Hôm qua không có gì hết, mau ăn đi"
Nói xong anh cầm chén mình đem vào phòng bếp.
"Ui... thật sao?"
"Ừ"
Lục Chi Ưu cau mày suy nghĩ một lát, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, cô lắc lắc đầu, nếu bác sĩ Thẩm đã nói không có, vậy chắc là không có, hình tượng nữ thần của cô vẫn còn nguyên!
Cô bưng ly sữa lên uống một hơi hết sạch.
"Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm, em rửa chén giúp anh nha"
Cô cầm cái chén vội vàng chạy vào phòng bếp.
Thẩm Trường An bỏ chén vào bồn rồi xoay người lại.
"Em mà rửa nữa, về sau chén bát nhà tôi phải đổi sang chén nhựa hết quá"
Lục Chi Ưu "..."
Giết người không dao chính là đây.
Lục Chi Ưu cười ngượng ngùng, cô bỏ chén vào bồn, "Được rồi, anh rửa đi"
Lục Chi Ưu nhìn lướt qua anh, thấy tay áo của anh, ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay sang.
Cô giúp Thẩm Trường An xắn tay áo lên một cách vô cùng tự nhiên.
"Khi rửa chén thì phải xắn tay áo lên mới được, giống vầy nè, cho chắc vào sẽ không dễ rơi xuống." Cô vừa xắn giúp anh vừa nói.
Sau khi xắn tay áo giúp anh xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu ngắm cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Chi Ưu bỗng nhiên cảm thấy không khí trong phòng bếp trở nên mập mờ, không khí chung quanh có chút nóng lên.
Anh thấy ánh mắt của cô bây giờ khang khác so với bình thường.
"Lục Chi Ưu." Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
"Hả?"
"Tôi"
"Ting ting ting ting"
"Ting ting ting ting"
Chuông cửa bỗng nhiên dồn dập vang lên.
Không khí mập mờ bỗng tan biến.
Lục Chi Ưu u oán nhìn thoáng ra cửa, tiếng chuông vẫn còn quanh quẩn bên tai.
"À... bác sĩ Thẩm, vừa nãy anh muốn nói gì?" Lục Chi Ưu lại quay đầu, nhìn anh đầy mong chờ.
"À... muốn cảm ơn em thôi." Thẩm Trường An cười với cô.
"Hả?" Lục Chi Ưu không tin lắm.
"Mau ra mở cửa đi" Anh nói.
"Dạ"
Lục Chi Ưu bĩu môi, rồi đi ra mở cửa.
Là ai? Là ai hả?
Sao đến sớm thế!!!!
Lục Chi Ưu mở cửa ra, vừa mở cô liền thấy một người phụ nữ mặc đồ màu xanh, rất có khí chất.
Lục Chi Ưu liền hỏi: "Dì là?"
Người phụ nữ nhìn cô, trong nháy mắt kinh ngạc, cô gái này sao trông quen mắt thế?
Lát sau, bà mỉm cưởi, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Bà lướt qua cô, dáng vẻ vô cùng quen thuộc với nơi này.
"A... dì..."
"Này, bảo bối đang rửa chén à, vất vả quá nha." Bà nói chuyện với Thẩm Trường An đang rửa chén trong bếp.
Bảo bối?
Lục Chi Ưu mở to mắtdì...dì ấygọi anh là bảo bối.
Nghe giọng nói quen thuộc, Thẩm Trường An liền xoay người lại.
Nhìn thấy gương mặt mà anh vô cùng quen thuộc.