"Ừ, xem là vậy"
Nghe Thẩm Trường An trả lời, Lục Chi Ưu vẻ mặt đắc ý, cắn đôi đũa.
"Bác sĩ Thẩm, em cảm động quá, hóa ra cảm giác được người khác chờ đợi là như vầy... ôi... thật hạnh phúc." Lục Chi Ưu nghiêm túc nói.
Thẩm Trường An nhịn không được vuốt vuốt mái tóc của cô, "Ăn nhanh lên, sao em nói nhiều thế?"
Thẩm Trường An bước đến ngồi xuống sofa.
Lục Chi Ưu vừa ăn vừa hỏi anh, "Bác sĩ Thẩm, tối nay anh không trực hả?"
Thẩm Trường An lật cuốn tạp chí trên tay vừa trả lời, "Hôm qua là do lịch trực đột xuất thôi, hôm nay trở lại bình thường rồi."
"Hóa ra là thế."
Lục Chi Ưu lại vùi đầu ăn mì, lát sau bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Bác sĩ Thẩm, sao anh lại biết em ở nhà?"
Cô chưa nói cho anh biết là tối nay cô sẽ về mà.
Tay đang lật tạp chí dừng lại một lát.
"Àthấy trên tường nhà Khương Thang đăng."
"Khương Thang? Cậu ấy add weixin của anh hả?" Lục Chi Ưu kinh ngạc.
"Ừ"
Lần trước em uống say, ngày hôm sau sau khi anh đến đón em, Khương Thang liền add weixin của anh, nói với anh rằng từ đây về sau anh là cứu tinh của cậu ấy.
Thật ra ban đầu anh định đi ngủ, nhưng trước khi ngủ lướt weixin một vòng thì thấy Khương Thang đăng status.
Đại khái là do Lục Chi Ưu không muốn để hai con chó bị đói ở nhà cho nên phải quay về từ Thượng Hải trong đêm, thế nên anh chủ động nhắn tin cho Khương Thang, biết cô đã trễ rồi mà vẫn chưa có ăn cơm, liền vội xuống giường làm bữa khuya cho cô.
Nhưng mấy chuyện này thì không cần phải nói với Lục Chi Ưu làm gì.
Trong lòng Lục Chi Ưu âm thầm khen ngợi Khương Thang.
*
Cuối tuần, Lục Chi Ưu bị mẹ già triệu về nhà.
Đúng lúc cuối tuần này Thẩm Trường An thay ca, anh đang định ở nhà ngủ một giấc thật ngon thì lại nhận được điện thoại của Thẩm Lạc Dương.
Thẩm Lạc Dương gọi cho anh, bảo anh về nhà ăn cơm, khó có dịp cả nhà đông đủ như hôm nay.
Anh nghĩ một hồi, đúng là lâu rồi không quay về nhà ăn cơm, cho nên sảng khoái đồng ý.
Giữa trưa, sau khi cho Bánh Trứng và Đại Hắc ăn xong anh lái xe quay về nhà.
Chưa bước vào cửa anh đã ngửi được mùi đồ ăn thơm phức.
Người chạy ra mở cửa là mẹ Thẩm.
"Bảo bối, con về rồi à" Vừa thấy Thẩm Trường An, mẹ Thẩm vui vẻ đón tiếp.
Nghe mẹ Thẩm kêu mình là bảo bối, khóe miệng của Thẩm Trường An run rẩy.
"Mẹ già ơi, con đã lớn thế này rồi, mẹ đừng có kêu con là bảo bối nữa."
"Sao lại không được kêu? Con chính là bảo bối của mẹ mà." Mẹ Thẩm dáng vẻ đương nhiên.
Thẩm Lạc Dương ngồi trên sofa, Thẩm Trường An bước tới ngồi xuống.
Thẩm Lạc Dương vỗ vỗ vai anh, "Chịu đi, anh đây còn bị mẹ gọi là tâm can nè, em nghĩ em thoát được cái tên bảo bối ấy hả?"
Nói tới chuyện này, Thẩm Lạc Dương bỗng nhớ tới lần trước mẹ mang thức ăn đến võ quán của mình, vừa khéo lúc ấy anh đang cùng mọi người trong hội ăn cơm trưa.
Ngay lúc mọi người đang trò chuyện vô cùng high thì
"Tâm can của mẹ, xem mẹ mang đồ ăn ngon tới cho con nè."
Thế là hình tượng cao lớn, uy vũ oách xà lách của anh trong nháy mắt "Boom sha ka la ka" tan tành mây khói.
Đến bây giờ, mỗi khi nhắc tới chuyện đó anh đều bị mọi người trong võ quán cười sấp mặt.
Hai người từ nhỏ đến lớn bị mẹ Thẩm gọi là tâm can bảo bối, Thẩm Lạc Dương là tâm can, Thẩm Trường An là bảo bối, cái biệt danh này ám theo bọn họ, một người 30 năm, một người 27 năm, coi như đã thấm luôn rồi.
Mẹ Thẩm ngồi trên sofa một lúc, chạy vào phòng bếp nhìn ba Thẩm nấu cơm, vì thế trong phòng khách chỉ còn 2 anh em bọn họ.
Thẩm Trường An ngồi trên ghế nghịch di động, bỗng nhiên Thẩm Lạc Dương ngồi đối diện lấy chân đá đá anh.
Anh ngẩng đầu khó hiểu nhìn Thẩm Lạc Dương.
"Chuyện Lục Chi Ưu là sao vậy, nói cho anh mày nghe coi." Thẩm Lạc Dương nhìn anh với ánh mắt hóng hớt.
Thẩm Trường An nhàn nhạt lườm anh, đôi môi nhẹ nhàng phun ra một câu, "Tránh ra."
"Ơ, thằng nhóc này, mày nói chuyện với anh mày thế hả? Muốn ăn đòn ư?"
Thẩm Trường An đơ mặt nhìn anh.
"Cái thằng này!"
Thẩm Trường An bỗng nhiên mỉm cười nhìn anh, cười khiến cho Thẩm Lạc Dương dựng cả lông tơ.
Không đợi anh phản ứng, Thẩm Trường An rướn cổ về phía phòng bếp hô to.
"Mẹ già, vừa nãy anh con bảo muốn dạy"
"Suỵt" Thẩm Trường An vội vàng xin tha, để tay lên miệng ra dấu.
Thẩm Trường An nhìn anh, ánh mắt mang theo sự giảo hoạt.
"Anh con muốn dạy gì?" Mẹ Thẩm ló đầu ra hỏi.
Thẩm Trường An nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương, anh đưa mắt ra hiệu.
"À... không có gì, à, cơm nấu xong chưa ạ? Con đói sắp chết rồi!"
"Cái thằng máy nghiền này, sắp xong rồi." Mẹ Thẩm tức giận quở trách.
"Được lắm, coi như cưng giỏi." Thẩm Lạc Dương trợn mắt nhìn anh.
"Ha ha..."
Thật ra không phải Thẩm Lạc Dương sợ Thẩm Trường An méc mẹ, mà là nếu để mẹ biết, thế nào cũng kêu ba già đến răn đe mình.
Đùa gì chứ?
Tuy là Thẩm Lạc Dương anh đây không để ai vào mắt, đó là vì anh có thể đánh bại họ, không thắng thì cũng ngang sức, nhưng ba Thẩm thì khác, võ nghệ của anh đều do ba Thẩm dạy, tuy sau khi nhập ngũ, lăn lộn trong đó mấy năm, nhưng ba Thẩm cũng không ở không, nếu cùng ông ấy so tài, anh quả thật không ăn được miếng ngon nào.
Điều quan trọng nhất là, nếu đụng đến ba Thẩm, về sau sẽ không được về nhà ăn chùa, vậy thì mất nhiều hơn được!
Mùi thức ăn càng lúc càng nồng, Thẩm Trường An không nhịn được mà rướn cổ về phòng bếp.
"Ba già, ba đang làm món gì vậy, thơm như thế, có phải tranh thủ khi không có bọn con ở nhà mà luyện tập sau lưng bọn không không hả?"
Ba Thẩm quay lại nhìn Thẩm Trường An.
"Dạo này mới biết làm một món, “môi cá hầm thịt”.
Ba Thẩm múc thức ăn từ trong nồi ra.
Món này là một trong những món phổ biến hay bày trên bàn tiệc của Phúc Châu.
Môi cá, chính là phần thịt gần miệng của cá mập hay cá chép.
Đem thịt cá còn tươi cắt nhỏ từng miếng, sau đó luộc nước sôi, rồi bỏ hành lá, gừng, rồi lại chế rượu Thiệu Hưng vào.
Khoảng vài phút rồi múc ra, múc hành và gừng ra.
Tiếp đó lại cho thịt heo đã xắt sẵn vào khèo, thêm nước dùng, nấm hương, vài miếng măng, xì dầu, bột ngọt, đường, khi sôi lên thì lại tiếp túc nêm tinh bột vào.
Bước kế tiếp thì cho môi cá đã qua sơ chế vào nấu chung, khoảng 2 3 phút sau thì múc ra tô, rắc tiêu, dầu vừng và dấm chua lên.
Thế là, món ngon đã hoàn thành.
"Ba à, khi nào rảnh ba dạy con với."
"Được thôi, con muốn thì ba dạy cho."
Ba Thẩm tiếp tục xào món khác.
Rất rõ ràng, tay nghề nấu ăn của Thẩm Trường An và Thẩm Lạc Dương đều di truyền từ ba Thẩm.
Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi Thẩm Trường An và Thẩm Lạc Dương ăn đồ ăn mẹ Thẩm làm, có thể nói rằng, nếu một ngày nào đó mẹ Thẩm nấu cơm, hai anh em tuyệt đối không đụng vào một hạt, mẹ Thẩm mà xung phong làm cơm thì y như rằng, ba cha con sẽ tự giác mở cửa nhà, một đi không ngoảnh lại, đi đâu hả?
Đúng rồi, đi ăn tiệm, giỡn hoài, nếu không đến quán ăn, thì giây tiếp theo bọn họ có thể sẽ đến bệnh viện đó.
Lúc ăn cơm, TV trong phòng khách đang phát lại chương trình Thế Giới Vui Vẻ Lục Chi Ưu ghi hình đêm qua.
Mẹ Thẩm tay cầm chén cơm, mắt nhìn Lục Chi Ưu trên TV, bà càng xem càng mê.
"Bảo bối à, con xem đi, Lục Chi Ưu rất đẹp đúng không?" Mẹ Thẩm hào hứng chỉ vào Lục Chi Ưu trên TV nói với Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An ngẩng lên nhìn một cái.
Chương trình này đêm qua anh đã xem rồi.
"Vợ à, em thích cô bé Lục Chi Ưu này đến vậy hả?" Ba Thẩm nhìn Lục Chi Ưu trên TV, dáng vẻ đoan trang thùy mị này, đúng là khiến người khác yêu thích mà.
"Dĩ nhiên rồi."
"Bảo bối, khi nào thì con mang Lục Chi Ưu về nhà hả?" Mẹ Thẩm hỏi.
"Khụ khụ" Thẩm Trường An đang húp canh cá thì bị sặc, vị cay nồng bỗng chốc lan ra khắp cổ họng.
Thẩm Lạc Dương vô cùng bình tĩnh đẩy ly nước ấm đến chỗ anh.
Thẩm Trường An cầm ly nước uống hết.
"Sao thế?" Mẹ Thẩm hỏi.
"Khôngkhông có gì" Thẩm Trường An đáp.
"Mẹ nói thật đấy, Chi Ưu với con rất xứng đôi, con xem đi, con gái nhà người ta bề ngoài xinh đẹp, tính cách lại tốt, dáng người lại chuẩn vô cùng, mẹ đã kiểm hàng giúp con rồi, khỏi cần chọn lựa"
Thẩm Trường An, ""
Thẩm Lạc Dương, "."
Ba Thẩm, "."
"Được rồi, được rồi mà mẹ, mẹ ăn cơm nhanh đi, đồ ăn nguội hết bây giờ." Thẩm Trường An tích cực gắp vài miếng thịt cá bỏ vào chén cho mẹ.
"Món này ba làm ngon lắm."
"Con đừng có "bẻ lái", có phải con không thích Chi Ưu không? Không lẽ cô bé không xinh hả?" Mẹ Thẩm buông đũa hỏi anh.
"Hả... xinh mà"
“Tính tình con bé không tốt hả?"
"Tốt"
"Con bé không đủ cao, không đủ trắng, không đủ khí chất hả?"
"Đủ cao... đủ trắngđủ khí chất.."
"Thế thì con dẫn con bé về nhà đi."
Thẩm Trường An, ""
"Nhìn hai đứa bây đi, thằng anh thì 30 tuổi đầu mà vẫn chưa có người yêu, mày cũng vậy, người ta tốt như thế, mày lại không biết quý trọng, đúng là tức chết mà"
Lúc này, ba Thẩm bỏ đũa xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ Thẩm.
"Vợ ơi đừng tức mà, đừng tức."
"Cũng chỉ có chồng là tốt nhất, không như hai thằng đầu gấu này."
Nhìn ba mẹ đang đóng phim trên bàn ăn, Thẩm Trường An và Thẩm Lạc Dương nhìn nhau, tiếp tục bình tĩnh nhai cơm, tình huống thế này, bọn họ đã xem nhàm mắt rồi.