Tôn Nhã Đình mặc một chiếc áo đầm hoa ngắn màu trắng, trông có vẻ tươi mới và thuần khiết, nhìn thôi là đã biết đi theo phong cách ngọc nữ, nhưng so sánh với cô, cách ăn mặc của Hoàng Phủ Tử Y đúng là vô cùng đặc biệt.
Nón cao bồi, áo sơ mi trắng, quần jeans, giày thể thao, chiếc cặp ba lô, bất luận là lấy món nào ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt, cách ăn mặc của học sinh đa phần đều giống vậy, nhưng quần áo có bình thường đến đâu khi được mặc trên người của Hoàng Phủ Tử Y, cũng sẽ được thể hiện ra một phong cách rất khác biệt, trong vẻ soái khí lộ ra một chút tà khí phản nghịch, trong vẻ thanh tú còn thêm phần vũ mị mê người, trai gái khó phân, khiến người khác cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, cũng làm cho người khác dư vị vô tận.
Cách xuất hiện của Hoàng Phủ Tử Y rất âm thầm, nhưng chỉ cần có người chú ý đến cô, thì sẽ bị thu hút ngay, Tôn Nhã Đình vốn không hề để ý đến cô ấy, nhưng sau khi nhìn thấy hình dáng của cô, liền có một cảm giác nguy cơ rất nặng.
Mà lúc này bị vẻ đẹp của Hoàng Phủ Tử Y làm cho kinh ngạc, cũng không chỉ có một mình Tôn Nhã Đình, cũng có nhiều ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, Hoàng Phủ Tử Y – người đang là tiêu điểm của mọi người, vẫn là một vẻ mặt thản nhiên, vô cùng điềm tĩnh.
Bất kể là lúc trước khi còn đi học, hay là sau khi tốt nghiệp đóng vai phụ ở trong làng giải trí, vẻ đẹp của cô luôn là tiêu điểm được chú ý nhất, cho nên cô đã quen với việc bị nhìn chăm chăm như vậy, nếu không phải cô kiên trì phải đóng vai phụ để rèn luyện kỹ năng diễn xuất, chỉ dựa vào nhan sắc của cô, cũng sẽ sớm được nổi danh.
Bây giờ, Hoàng Phủ Tử Y đã thay đổi cách nghĩ của mình, đồng thời cũng không còn che giấu vẻ đẹp của mình, bình thản ung dung mà đứng ở đó, tuy là chưa được nổi danh, nhưng đã có khí thế của một đại minh tinh.
"Tử Y đúng là rất đặc biệt." An Tuệ chẳng có một chút khiêm tốn gì, gật đầu, không đợi đối phương nói nhảm nữa, liền nói thẳng: "Chúng tôi phải đi gặp đạo diễn, thất lễ rồi."
Về phần Hoàng Phủ Tử Y, từ đầu đến cuối cả cái đầu, cô cũng không có gật lấy một cái, chỉ là liếc nhìn hai người đó một cách nhẹ nhàng, như là đang nhìn hai người lạ không có quan trọng gì, biểu hiện vô cùng kiêu ngạo, ít ra đối với hai người này mà nói được xem là như vậy.
An Tuệ dẫn Hoàng Phủ Tử Y đi gặp đạo diễn của chương trình, sau lưng hai người đó, sắc mặt của Bành Ngọc Ngọc với Tôn Nhã Đình vô cùng khó coi, nhất là Tôn Nhã Đình, cái cô nghĩ nhiều hơn Bành Ngọc Ngọc nhiều, nhìn cũng kỹ hơn, khuôn mặt đó của Hoàng Phủ Tử Y, thực sự là mối đe dọa đối với cô.
"Không cần để ý tới hai người đó." Sau khi rời khỏi, An Tuệ khẽ dặn dò bên tai của Hoàng Phủ Tử Y.
"Dạ." Là một người đã từng chết qua một lần, nếu như cả lòng đề phòng này cũng không có, chắc cũng không cần phải lăn lộn trong giới giải trí này nữa.
Đạo diễn của chương trình là một ông chú trung niên, hai người còn chưa tới gần, đã nghe thấy đạo diễn cầm chiếc loa hét lớn, cảm giác rất là hào phóng.
"Đạo diễn Triệu, ông vẫn giống khi xưa, rất có sức sống." An Tuệ cười tít mắt mà trêu ghẹo, từ khẩu khí cũng có thể nhận ra, cô với đạo diễn Triệu này cũng khá là thân.
"Hey, An Tuệ, mới gặp mặt mà đã chọc tôi, coi chừng tôi cắt hết những cảnh quay của nghệ sĩ nhà cô!" Tên đầy đủ của đạo diễn Triệu là Triệu Đức An, uy hiếp An Tuệ xong, ánh mắt liền chuyển sang Hoàng Phủ Tử Y, sau đó con mắt liền lóe sáng, có chút vui mừng mà nói: "Đây là nghệ sĩ của nhà cô, diện mạo này, đúng là rất tuấn đấy!"
"Chào đạo diễn Triệu, em là Hoàng Phủ Tử Y, rất vui được tham gia ghi hình chương trình 《Thiện hành thiên hạ》." Hoàng Phủ Tử Y thần thái ung dung mà chào hỏi, dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti khiến An Tuệ và Triệu Đức An đều rất hài lòng.
"Tốt tốt tốt, tôi cũng rất vui là em có thể đến tham gia, trong phút chốc đã nâng cao nhan sắc của chương trình chúng ta." Triệu Đức An rất vui, cái ông ấy làm là show thực tế về thể loại từ thiện, nhưng cũng rất hoan nghênh những khách mời có thể nâng cao tỷ lệ người xem chương trình, mà khách mời có thể nâng cao tỷ suất xem, ngoài những minh tinh nổi tiếng luôn có sẵn khán giả đón xem, còn phải có nhan sắc như Hoàng Phủ Tử Y vậy.
Triệu Đức An ở trong làng giải trí cũng lăn lộn gần hai chục năm, ánh mắt cũng được xem là sắc bén, khi ông ấy mới lần đầu nhìn thấy Hoàng Phủ Tử Y, thì đã có một dự cảm là Hoàng Phủ Tử Y nhất định sẽ nổi.
Trong làng giải trí tuy là có rất nhiều nam thanh nữ tú, nhưng đẹp đến như vậy, lại rất là hiếm thấy, nhưng con người này không chỉ đẹp, còn có An Tuệ ở bên cạnh giúp đỡ, mới vào nghề mà được đưa đến tham gia vào chương trình của ông, không có thực lực nhất định hay là chỗ dựa vững chắc, sẽ không có sự đãi ngộ như vậy, với nhan sắc này của Hoàng Phủ Tử Y, dù cho chiếm lấy một trong hai về mặt thực lực hay là chỗ dựa, tuyệt đối cũng có thể nổi lên trong giới giải trí, nếu như chiếm hết cả hai, vậy có thể nhìn thấy được tương lai sáng chói của cô ấy rồi.
"Đạo diễn Triệu quá khen rồi ạ." Hoàng Phủ Tử Y khiêm tốn mà nói, chỉ là dáng vẻ điềm tĩnh đó, như là không sợ hãi vinh nhục vậy, một chút cảm giác khiêm tốn cũng không có, mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng tự tin.
Đơn giản mà hàn huyên vài câu, An Tuệ dắt Hoàng Phủ Tử Y đợi ở một bên, lúc này cách thời gian dự kiến quay còn nữa tiếng nữa, sau Hoàng Phủ Tử Y, cũng có một khách mời tới, mà người này còn lặng lẽ hơn Hoàng Phủ Tử Y, sau khi đến, chỉ tìm một góc rồi ngồi xuống, bên cạnh một người cũng không có, trông có vẻ yếu thế, nhưng uy thế lại không hề nhỏ, Hoàng Phủ Tử Y nhìn theo, có cảm giác rất là quen.
"Người này là Tự Hạo Dạng, là ca sĩ mới vào nghề không lâu, rất có thiên phú, gia cảnh cũng rất là tốt, nhưng người này rất là lặng lẽ, người bên ngoài đều không biết thân phận của anh ta, với lại tính cách của người này cũng có chút quái dị, cũng không có bạn bè gì, thuộc loại không dễ kết giao, nhưng lại là loại có thể giao du." An Tuệ khẽ giọng giới thiệu.
An Tuệ đúng là một người quản lý rất lợi hại lại rất có trách nhiệm, bất luận là trước khi sống lại, hay là sau khi sống lại, cũng mang đến sự giúp đỡ rất lớn cho Hoàng Phủ Tử Y, trước khi sống lại, cũng chính vì thái độ phụ trách này của An Tuệ, khiến Hoàng Phủ Tử Y đã rất nhanh mà thích ứng được sự biến hóa từ đóng vai quần chúng đến đóng vai chính vai phụ, với tốc độ cực nhanh, mà được bộc lộ hết tất cả tài năng từ trong một đám diễn viên.
Lúc này Hoàng Phủ Tử Y cũng đã nhớ ra người này là ai, công ty giải trí trong nước hiện nay, được công nhận là công ty có thực lực nhất là có ba nhà, lần lượt là giải trí Đại Tinh, giải trí Xán Dương và giải trí Đỉnh Tông, đều là những công ty già làng trong giới giải trí, Tự Hạo Dạng là con trai của một đại cổ đông trong giải trí Đại Tinh, chỉ là cổ đông lớn này bình thường rất là lặng lẽ, không có can thiệp nhiều đến công việc của công ty, cho nên mới không có người biết, nhưng thân phận của Tự Hạo Dạng cuối cùng cũng bị lộ ra, vả lại còn với một hình thức vô cùng khốc liệt, thậm chí còn vì thế mà gây nên những sự chấn động không hề nhỏ.
Thế nhưng Hoàng Phủ Tử Y chỉ là nghe người ta nói, cụ thể như thế nào, cô lại không có rõ, từ trước tới nay cô chỉ quan tâm đến chuyện của mình, rất ít khi tò mò chuyện của người khác, hay nói một cách chính xác hơn, sẽ rất ít đi tò mò chuyện của những người mình không hề lưu tâm.
Mà lúc này, hai người còn lại cũng lần lượt tới rồi, toàn viên có 8 người, cuối cùng cũng tới đủ, cách thời gian ghi hình còn 10 phút, đạo diễn cũng khá hài lòng, kêu mọi người mau đi trang điểm thay quần áo, nhưng cũng yêu cầu là trang điểm phải tự nhiên một chút, không được quá lệch với chủ đề từ thiện với show thực tế.