Khi buổi trưa nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Tử Y mệt đến nỗi không muốn nói chuyện nữa, ngồi trên chiếc ghế mà Tiểu Đinh đã chuẩn bị sẵn, chỉ ăn có mấy miếng, liền bỏ đũa xuống, Tiểu Đinh khuyên nhủ, cô cũng không có khẩu vị gì, nghỉ ngơi một hồi, lại đi quay tiếp, mãi cho đến trời tối, mới kết thúc cảnh quay của ngày hôm nay.
"Tử Y, trông em mệt như vậy, hôm nay không phiền em nữa, em đi về nghỉ ngơi đi, nếu có thời gian, nhớ cảm ơn các fan trên mạng, rất nhiều người chúc em sinh nhật vui vẻ đó." An Tuệ vốn có chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật cho Hoàng Phủ Tử Y, nhưng sau khi nhận được thông báo của trợ lý An, thì chỉ có thể tìm một cái cớ để từ chối.
"Dạ được." Hoàng Phủ Tử Y cũng không muốn nhúc nhích, bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa, sau đó ngủ một giấc ngon, còn về vấn đề sinh nhật, nếu không phải mọi người xung quanh còn nhớ, chắc cô cũng không nhớ đến.
Từ khi bố mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối với việc chúc mừng sinh nhật mình cô cũng không mong đợi gì nhiều, dù cho sau này khi đến sinh nhật cô cũng nhận được một số món quà, nhưng không cảm thấy có gì vui mừng, thậm chí không chỉ có sinh nhật, cả những ngày lễ khác cũng như vậy, không có người cùng cô ăn mừng, ngày lễ còn có ý nghĩa gì nữa.
Hoàng Phủ Tử Y không ăn cơm, đi thẳng về phòng, An Tuệ nói là sẽ đưa cơm cho cô, cô liền đi tắm, đúng lúc khi tắm ra, chuông cửa reo lên, Hoàng Phủ Tử Y cũng không để ý gì, cứ mặc áo ngủ như thế, ra mở cửa phòng khách sạn.
Áo ngủ của Hoàng Phủ Tử Y, là một chiếc đầm dây ngắn, mặc trên người của cô, sang trọng và quý phái, trong cái thần bí lộ một chút gợi cảm, giống như yêu tinh trong bóng đêm, tràn đầy hơi thở mê hoặc.
Cái mà Sở Ngao Dư trông thấy chính là Hoàng Phủ Tử Y như vậy, sau đó anh liền ngây người ra.
Khi Hoàng Phủ Tử Y thấy Sở Ngao Dư thì có chút bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ lắm, giật mình mà hỏi: "Em tưởng là nửa tháng sau chúng ta mới gặp mặt, không ngờ sớm như vậy đã gặp rồi, có muốn vào trong không?"
"A?" Sở Ngao Dư ngơ ngác lên tiếng, thực tế là không hề nghe ra Hoàng Phủ Tử Y nói gì.
Hoàng Phủ Tử Y nheo mắt lại, giọng điệu có chút nguy hiểm mà nói: "Còn chưa nhìn đủ sao? Hay là nhìn đến đơ luôn rồi?"
Sở Ngao Dư nghe thấy những lời này, mới chợt có phản ứng, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ lên, con mắt cũng rời khỏi người Hoàng Phủ Tử Y, vội nghiêng đầu giải thích: "Em đừng có hiểu lầm, anh...... anh......"
Sở Ngao Dư muốn nói là mình không thấy gì cả, nhưng thực tế là anh đã thấy, vả lại còn thấy rất là rõ, đồng thời còn ghi sâu cảnh này trong tim, cho nên anh căn bản không thể nói ra lời nói dối rõ ràng như vậy.
"Vào đây nói đi." Hoàng Phủ Tử Y né sang một bên, sắc mặt vô cùng thản nhiên, còn Sở Ngao Dư thì có chút do dự, lắp bắp mà nói: "Em, em không đi thay đồ sao?"
Hoàng Phủ Tử Y cảm thấy người đàn ông này có chút ngốc, nếu như đổi là cô, nhất định sẽ xem cho đủ vốn, sẽ không hỏi câu ngu ngốc như vậy, đúng là kém thông minh."
Hoàng Phủ Tử Y cảm thấy nói không bằng làm cho nhanh, trực tiếp đi ra đằng sau Sở Ngao Dư, đẩy chiếc xe lăn của anh vào phòng, sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại.
"Anh đến làm gì?" Hoàng Phủ Tử Y đẩy chiếc xe lăn của Sở Ngao Dư đến đối diện với chiếc ghế sofa, còn mình thì ngồi lên sofa, tướng ngồi có chút tùy ý, cảm giác là bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ hàng.
Sở Ngao Dư căn bản là không dám nhìn Hoàng Phủ Tử Y, nghe được lời này mới kịp có phản ứng, đưa món quà trong tay ra, lắp bắp mà nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Hoàng Phủ Tử Y cũng không hề từ chối, nhận lấy luôn, đó là một chiếc hộp hình vuông, hơi nặng, không biết là đựng gì bên trong, "Em có thể mở ra xem không?"
"Đương nhiên." Giọng điệu của Sở Ngao Dư có chút mong đợi.
Trong chiếc hộp có đựng hai quyển album, một lớn một nhỏ, Hoàng Phủ Tử Y xem cuốn nhỏ trước, phát hiện đều là ảnh sinh hoạt của mình, gồm cả ở tiệm cơm lần trước, tấm mà Sở Ngao Dư chụp.
"Chụp lén cũng không ít nhỉ." Sau khi xem qua, Hoàng Phủ Tử Y tựa như cười như không mà nói.
Sở Ngao Dư làm sao có thể nhận lấy sự hoài nghi như vậy, lập tức giải thích: "Không có chụp lén, rất nhiều là của An Tuệ đưa, thật đấy."
Hoàng Phủ Tử Y cười, không nói gì thêm mà bắt đầu xem quyển album lớn......
Vai diễn đầu tiên mà Hoàng Phủ Tử Y đóng, là một người ăn xin, thật ra lúc đó người phụ trách tuyển chọn diễn viên quần chúng Tiểu Đầu Đầu, rất bất ngờ về cô, muốn tiến cử cô cho phó đạo diễn, nhưng lại bị cô từ chối, khi cô quyết định trở thành một diễn viên, đã lên sẵn kế hoạch, phải bắt đầu diễn những vai đơn giản, vừa học, vừa tích lũy kinh nghiệm, vốn không muốn dựa vào khuôn mặt để lên ngôi, tấm ảnh đầu tiên của quyển album này, chính là người ăn xin mà cô đã đóng.
Sau vai diễn người ăn xin, cô cũng đóng rất nhiều vai diễn, nha hoàn, cung nữ, người qua đường a b c d, có lộ diện, không có lộ diện, có lời thoại, không có lời thoại, tất cả đều được sưu tập vào cuốn album này, cô xem từng trang một, không phải xem những tấm hình, mà là những hồi ức tràn đầy, cùng với tâm ý của Sở Ngao Dư.
"Cảm ơn anh." Cuối cùng Hoàng Phủ Tử Y cũng xem hết cả quyển album, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc mà nói với Sở Ngao Dư.
"Em thích là được." Ánh mắt của Sở Ngao Dư lóe lên nụ cười vui mừng, chỉ cần Tử Y thích là được.
Vào lúc này, tiếng chuông cửa lại reo lên, Hoàng Phủ Tử Y đứng dậy muốn đi mở cửa, Sở Ngao Dư chợt nghĩ ra cái gì, lập tức ngăn cản: "Anh đi mở cửa, em đi thay áo!"
Hoàng Phủ Tử Y nhíu mày một cái, không từ chối, nhưng cũng không hề đi thay quần áo, chỉ là lấy thêm chiếc áo khoác của đồ ngủ, trùm kín lại một chút.
Lần này là An Tuệ đến, đi theo còn có An Trạch Thụy, hai người đều là đưa cơm đến cho Hoàng Phủ Tử Y, còn mang theo một cái bánh kem hình trái tim vô cùng tinh xảo, sau khi hai người sắp xếp xong những món ăn này, liền rời khỏi phòng.
"Anh cũng chưa ăn cơm?" Nhìn những món ăn trước mặt, có lẽ là phần ăn của ba bốn người, một mình Hoàng Phủ Tử Y nhất định sẽ ăn không hết.
"Ừ, hôm nay là sinh nhật của em, ăn miếng bánh kem trước không?" Thật ra Sở Ngao Dư có chút không được tự nhiên, sự tồn tại của Hoàng Phủ Tử Y đúng là vô cùng mãnh liệt, nhất là khi Hoàng Phủ Tử Y đang mặc áo ngủ, mắt của anh cũng không dám tùy ý nhúc nhích, sợ là nhìn thấy những cái mà mình không nên thấy, nhưng trong đầu cứ đang phát lại cảnh lúc gõ cửa, muốn quên đi cũng quên không được.
"Cùng ăn đi." Hoàng Phủ Tử Y nói xong muốn đi cắt bánh kem.
"Không cần châm nến sao?" Sở Ngao Dư có chút sốt ruột, Tử Y còn chưa cầu nguyện nữa.
Hoàng Phủ Tử Y cười, trực tiếp cầm dao cắt bánh kem, nói: "Nếu như em muốn cái gì, em sẽ tự mình cố gắng, không cần phải cầu nguyện."