Bây giờ, Ngọc phủ chỉ còn lại duy nhất Ngọc Thừa là nam nhân, nàng không thể để cháu trai của mình gặp nguy hiểm.
Ninh Vu sau một ngày bận rộn đã trổ về, chỉ thấy Ngọc Yên ngồi trước đèn, trước mặt còn có một bình rượu.
Nàng tuy không có dung mạo xinh đẹp như những thiếu phi khác nhưng lại có khuôn mặt thanh tú, tính tình dịu dàng ít nói, ngay cả khi ngồi cũng có cảm giác yên bình dễ chịu.
Chính sự yên tĩnh này thường khiến hắn muốn nghiền nát nàng thành từng mảnh và nuốt chửng nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nàng đứng dậy đi đến bên hắn, giúp hắn cởi áo choàng.
"Rượu mới à?" Hắn hỏi.
Ngọc Yên gật đầu.
"Rượu gì vậy?" Hắn đi tới, cầm lấy bình rượu, mở ra ngửi: "Đã đặt tên chưa?"
"Đặt rồi, gọi là quên sầu."
Ninh Vu rót rượu ra: "Uống xong sẽ không phiền muộn sao?"
Ngọc Yên ngăn lại: "Thiếu quân, chàng vẫn là đừng uống nó, loại rượu này tuy rằng có thể khiến người ta vui vẻ quên đi phiền muộn, nhưng cũng có thể khiến thần trí mê mẫn, gần đây đế quân đã giao cho chàng nhiều việc, e rằng sẽ gây ra sai sót."
Ninh Vu vẫn uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt anh tuấn chẳng mảy may đến những gì nàng nói: "Nếu chỉ vì một chén rượu có thể khiến thần trí ta mê mẫn, như vậy bao năm khổ luyện của ta chẳng phải đã vô ích sao." Nói xong hắn lập tức đi tắm.
Lúc hắn đi ra, nàng còn đang viết chữ dưới ánh đèn: "Lại đây."
Ngọc Yên đặt cây bút trong tay xuống, ngoan ngoãn đi tới, vốn dĩ nàng chuẩn bị trải giường cho hắn ngủ, nhưng lại bị hắn kéo lên: "Ta để nàng ở trong căn phòng này, không phải để nàng làm những chuyện này."
Ngọc Yên xoay người, ngẩng đầu nhìn người nam nhân trước mặt, cắn cắn môi, sau đó nhón chân áp vào bờ môi mỏng của hắn.
Chỉ một cái chạm, ánh mắt Ninh Vu liền tối sầm lại.
Nàng có cảm giác như mình là chiếc thuyền nhỏ trôi dạt ở biển cả, từng lớp sóng vỗ vào thuyền, không ngừng lên xuống.
Nàng đưa tay ra trước mặt hắn, nhưng hắn lại cắn nhẹ ngón tay của nàng, nàng biết rằng hắn sẽ không bao giờ làm điều này khi tỉnh táo, cho nên tác dụng của rượu cuối cùng cũng đến.
Rượu hắn vừa uống không phải rượu quên sầu, mà là rượu nói thật lòng.
"Ninh Vu." Nàng gọi hắn.
"Ừm."
"Hồn phách của Ngọc Thừa hiện tại đang ở đâu?"
Đôi mắt mờ mịt của hắn có chút đấu tranh trong đó, giống như không muốn nói hoặc không thể nói ra, nhưng lại không chịu được sự dịu dàng của nàng, cho nên hắn thì thầm vào tai nàng: "U Long Sơn, Tư Vi Hàm Lang ở Bắc Cực, Kim Thị ở Trùng Thiên, Nam Hải."
Ngọc Yên càng nghe, trái tim càng chùng xuống, bởi vì bốn gia tộc này đều là những gia tộc chính thống, vô cùng danh giá trong Tam giới, sao lại có thể liên quan đến hồn phách của một đứa trẻ.
Ninh Vu nói xong, đột nhiên dùng hai tay ấn sau đầu nàng, ép nàng nhìn hắn: "Ngọc Yên, nàng phải nhớ kỹ, nàng chỉ có thể là của ta, của một mình ta, nếu nàng dám liếc nhìn tên nam nhân khác, ta sẽ hủy đi hồn phách của hắn, khiến nàng hối hận suốt đời."
Đây là những lời thật lòng của hắn.
Rồi sau đó môi hắn chạm nhẹ lên trán nàng, hắn ôm nàng chìm vào giấc ngủ say.
Ngọc Yên nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi."
Ngày hôm sau Ngọc Yên đến tìm Ngọc Ánh nói về việc tung tích hồn phách của Ngọc Thừa. Ngọc Ánh muốn tự mình đi điều tra trước, vì lo lắng cho an nguy của muội muội mình, nàng đưa pháp khí của mình cho muội ấy, sau đó căn dặn nàng ấy cẩn thận.
Ngọc Ánh rời đi không lâu, Ninh Vu cũng tỉnh giấc, hắn ngoài việc quên đi những lời nói thật lòng ra, thì những thứ khác đều nhớ rõ.
"Chàng tỉnh rồi à." Ngọc Yên tiến lên mặc quần áo cho hắn, sắc mặt hồng hào, trông rất ổn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy trên cổ nàng có vài vết tím nhạt, là kiệt tác của hắn.
"Nàng nghỉ ngơi đi, cũng không phải ta không biết mặc." Hắn kéo thắt lưng, buộc ở trên người mình.
Ngọc Yên sửng sốt một lúc, đây là lần đầu tiên hắn không ra lệnh cho nàng.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, hai người đến gặp Mộ Thiền, kể từ sau sự việc giữa Trúc Diên và Tiểu Cửu, Mộ Thiền đã suy sụp rất nhiều, cả ngày đóng cửa im lìm.
Sau khi bái lễ xong, Mộ Thiền giữ Ninh Vu lại để nói chuyện riêng.
"Hoang đường." Mộ Thiền ngửi thấy mùi hương còn sót lại trên người Ninh Vu, tức giận mắng: "Con cũng không còn là trẻ con, sao còn có thể không khống chế được bản thân như vậy? Nếu là người phàm, nàng ấy đã chết rồi, con sao có thể tàn nhẫn như vậy, nếu con thật sự không thích nàng ấy, ta sẽ đi nói với phụ thân con, để hai đứa hòa ly."
Ninh Vu ngoan ngoãn quỳ xuống: "Con cũng muốn khống chế, nhưng nàng ấy luôn làm cho con tức giận, khi con tức giận.. thì không thể khống chế được mình."
"Một khi tức giận thì không thể kiềm chế sao?" Mộ Thiền đương nhiên không tin: "Ta thấy con là thích nàng ấy, cho nên mới hành động như thế."
"Con.. Con làm sao có thể thích nàng ấy? Con chỉ là nam nhân mới lớn nên có một số nhu cầu là bình thường, người cũng không cho con đụng vào nữ nhân khác, người và phụ thân đều là người đã từng trải, người không biết sao?"
Nghĩ đến phu quân của mình, Mộ Thiền sắc mặt lại trở nên nặng nề: "Bỏ đi, đều là do ta chiều chuộng con đến hư rồi, mặc kệ con có thích hay không, cũng đừng đối xử như thế đối với nàng ấy, nếu không, rồi sẽ có một ngày, con sẽ hối hận."
"Con biết rồi." Ninh Vu hồi đáp.
"Trở về đi." Mộ Thiền mệt mỏi xua tay.
Ninh Vu sau khi đi ra ngoài sảnh, Ngọc Yên đang đứng dưới tán cây chờ hắn, dưới làn sương mờ mờ ảo ảo, nàng gần như hòa làm một, tựa hồ có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Hắn lập tức đi tới trước mặt nàng, kéo lấy nàng: "Đi thôi."
Ngọc Yên cảm nhận được lực đạo của hắn, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể để hắn kéo đi.
"Chậm một chút, Ninh Vu." Chân nàng khập khiễng không bắt kịp bước chân của hắn.
Hắn nhìn lại chiếc chân khập khiễng của nàng, rốt cục cũng đi chậm lại một chút, cau mày nói: "Thật là chậm chạp, thật là hết chịu đựng nổi."
Ngọc Yên im lặng cuối đầu xuống.
Ninh Vu không hiểu sao lại đột nhiên kéo nàng đến tán cây bên cạnh, rồi hôn nàng: "Thật không thể chịu đựng nổi bộ dạng này của nàng."