"Mẫn Húc thiếu quân, Lý Hận Thiên các người có phải quá ức hiếp người rồi không? Nếu ngươi đến đây để bái kiến, tại sao vừa đến liền dùng đao động thủ?"
Mẫn Húc thấy Trần Hoài rất lạ, hắn ta hoàn toàn khác với chàng thư sinh mà hắn biết trước đây: "Tại sao Tinh Quân lại nuôi dưỡng yêu thú Cửu Anh ở thiên cung? Còn giam cầm hồn phách của trẻ nhỏ để làm tiêu khiển?"
"Thiên cung có quy định không thể nuôi yêu thú sao? Nếu ngươi có thể nuôi linh thú, thì ta đương nhiên có thể nuôi yêu thú, chỉ cần ta trông chừng nó không để nó làm hại nhân gian là được rồi. Về phần mấy đứa nhỏ này, ta mặc dù bắt hồn phách của chúng, nhưng không có giết chết chúng, một thời gian nữa ta sẽ trả lại, sẽ không gây rắc rối cho tam giới."
Câu cuối cùng hắn ta nói là nói với Ninh Vu, Ninh Vu tuy ngoài mặt cười nhưng trong lòng thầm mắng Trần Hoài, nếu không phải hắn ta bắt hồn phách trẻ nhỏ, thì làm sao hắn bị phụ thân hắn phái đi điều tra, làm sao hắn dẫn theo Ngọc Yên, làm sao có thể gặp tên khốn Bùi Vân ấy, làm sao..
Càng nghĩ càng tức giận, nhưng khi nhìn thấy Ngọc Thừa bị mắc kẹt trong miệng Cửu Anh, hắn nghĩ phải cứu đứa cháu này càng sớm càng tốt, đợi đến khi hắn về Cửu Vương điện, Ngọc Yên sẽ theo nịnh nọt làm hắn không giận nữa.
Nghĩ đến đây, hắn định cùng Trần Hoài tranh luận, nhưng lại thấy một tấm phù chú màu đen hiện ra trước mặt, đây là thuật pháp dùng để truyền tin trong tam giới, màu đen có nghĩa là đã có chuyện hệ trọng xảy ra, lần trước khi dùng tấm phù chú này là lúc bị quái thần công kích.
Hắn cảm thấy trong lòng đột nhiên đau nhói, sau đó là tâm trạng bất an.
"Mẫn Húc, ta có việc đi trước đây, ngươi xem mà làm, nhất định không được gây phiền phức, ta giao Ngọc Thừa cho ngươi." Sau đó hắn vội vàng rời khỏi.
Khi Ninh Vu đến nơi Ngọc Yên bị bắt đi, trước mặt chỉ còn một chiếc kiệu gấm, xung quanh có hơn chục đống tro tàn đen kịt, hắn đi mấy trăm mét về hướng Tuyên Thành, phát hiện trên mặt đất có một chiếc lược gỗ đào bị cháy thành than, hắn biết rằng đó là pháp khí của Ngọc Yên.
"Thổ thần ở đây đâu?" Hắn run run cầm chiếc lược gỗ cháy sém lên hỏi.
Vương Diễn sắc mặt bi thương: "Thổ thần ở nơi này, trước khi thiếu phi bị bắt đã bị giết chết."
Ninh Vu nghiến răng, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, sau đó hóa thành hắc long, tức tốc bay về tam giới.
Những thuộc hạ hộ tống đó đều bị hỏa liên giết chết, vốn dĩ chiếc lược của Ngọc Yên cũng sẽ bị đốt cháy đi, nhưng kẻ bắt Ngọc Yên đi không làm như vậy, hắn ta là cố ý để lại manh mối này.
Vì vậy, hắn phải quay trở về hỏi mẫu thân, ai có thể dùng hỏa liên được. Đợi đến khi hắn tìm được kẻ đó, nhất định sẽ lột gân hắn ta, hủy đi linh đan của hắn ta, khiến hắn ta vạn kiếp bất phục.
* * *
Ngọc Yên mơ hồ tỉnh lại, lúc này mới phát hiện tứ chi bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy, cách nàng không xa, người nam nhân đeo mặt nạ đang nhìn nàng đầy hứng thú.
"Tiểu cô nương tỉnh rồi, sao không ngủ thêm một lát nữa, nàng không biết lúc ngủ trông nàng đẹp cỡ nào đâu, so với lúc tỉnh còn hấp dẫn hơn nhiều. Nghĩ lại, Ninh Vu hẳn là thường xuyên đánh thức nàng phải không?" Nam nhân nhẹ giọng nói.
Ngọc Yên tuy rằng tức giận, nhưng nàng vẫn tỉnh táo không khiêu khích mà chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi và phu quân của ta từng có ân oán sao?"
Nam nhân gật đầu: "Cũng có chút, nhưng nàng cũng nên cảm kích ta, bởi vì nếu như không phải hắn đánh cược thua ta, thì nàng làm gì có cơ hội để gả cho hắn."
Trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, hóa ra người này đã khiến Ninh Vu thua cược, đáng tiếc Ninh Vu chưa từng nói với nàng là hắn đã đánh cược cùng ai.
"Sao thế, có phải rất kinh ngạc không?" Hắn ta mỉm cười nói: "Thật ra nếu ta thua thì bây giờ nàng đã là thê tử của ta rồi. Nếu biết nàng hiền lành đaon trang như vậy thì ta nên thua hắn. Tiếc thật, nhưng mà cũng may không muộn, hắn tạm thời không tìm được nơi này, cho nên ta cũng có thể cùng nàng vui vẻ."
Hắn ta vừa nói vừa đi về phía nàng, Ngọc Yên liền lui về phía sau, nhưng sau lưng nàng có một tảng đá lớn, nàng không còn chỗ nào để trốn.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Ngươi biết rõ ta là ai, ngươi không sợ Ninh Vu tìm tới ngươi sao? Ngươi quen biết với chàng, hẳn là biết rõ thủ đoạn của chàng."
Hắn ta không coi trọng bèn nói: "Chính bởi vì biết rõ nên mới cố ý làm, như vậy hắn ta mới có thể dốc toàn lực đấu với ta một trận. Ôi chao, chỉ cần nghĩ đến việc ngay lập tức có thể đọ sức với hắn ta thì đã cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực rồi."
Nói xong, hắn ta tiến đến lột quần áo của Ngọc Yên, nhưng bị Ngọc Yên cắn lấy, hắn ta đã tát Ngọc Yên một cái.
Một thanh âm lãnh đạm truyền đến: "Dừng tay."
Tảng đá bên cạnh, một nữ tử đeo mặt nạ quỷ bước ra: "Ngươi lỗ mãng như vậy, sẽ làm nàng ta chết đấy."
Hắn ta cười nói: "Làm sao có thể chứ, nàng ta có thể chịu đựng được Ninh Vu, ta không phải hạng người không biết thương hoa tiếc ngọc như hắn ta."
Nữ tử đó túm cổ hắn ta và ấn hắn lên tảng đá: "Ta nói không được thì không được, đừng mặc cả với ta."
Không chịu thua kém, hắn trở người bóp lấy cổ nữ tử kia: "Đừng nói với ta như vậy, cho dù đại ca của ngươi còn không dám, ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Nữ tử kia mặt đỏ bừng, nhưng không dùng lực phản kháng lại, nàng ta nhắm mắt lại, sau đó mở ra lần nữa, con ngươi liền hóa thành màu vàng kim, nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta: "Buông tay, ngồi xuống."
Hắn ta thật sự buông tay và thành thật ngồi xuống, đôi mắt hắn đờ đẫn.
Nữ tử khinh thường nhìn người nam nhân đang ngồi trên mặt đất: "Đại ca của ta không muốn nói chuyện với ngươi, là bởi vì chẳng qua ngươi chỉ là một con chó, không đáng để nói chuyện."
Sau đó, nàng ta quay lại nói với Ngọc Yên: "Yên tâm đi, ta cũng là nữ nhân, sẽ không để ngươi bị ức hiếp đâu."
Nhưng Ngọc Yên không tin, mặc dù bây giờ nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng những kẻ bắt nàng chắc chắn đã âm mưu chống lại tam giới, và nàng chính là quân cờ dùng để thế mạng.
"Các người là ai?" Nàng sợ hãi hỏi, so với tên nam nhân vừa rồi, nàng cảm thấy nữ nhân này mới thực sự đáng sợ.
Nữ nhân ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Ngươi không cần biết ta là ai, nhân lúc mọi thứ vẫn còn yên tĩnh, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Ngọc Yên không hiểu ý của nàng ta, nhưng dưới ánh mắt của nàng ta, nàng lập tức cảm thấy buồn ngủ sau đó ngủ thiếp đi.
Sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, nữ tử đó cởi áo choàng che cho nàng: "Xin lỗi."
* * *
"Trả Ngọc Thừa lại cho ta." Đối mặt Trần Hoài một mực không chịu trả Ngọc Thừa, Ngọc Ánh không kiên nhẫn được nữa.
Trần Hoài như không nghe thấy, Mẫn Húc cảm thấy hắn ta hình như có vấn đề, nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể.
"Ngọc Ánh, nàng ở đây đợi ta, không được làm càn, ta đi đoạt Ngọc Thừa lại."
"Không, ta muốn đi cùng chàng."
Thế nhưng Mẫn Húc lại đặt một chiếc lồng ngăn cản nàng: "Ở đây đợi ta."
Chiếc lồng này không chỉ có thể ngăn nàng mà còn bảo vệ nàng không bị thương.
Hồng phách của Ngọc Thừa đã mấy trăm năm không tìm được, hôm nay lại bị bọn họ phát hiện một cách dễ dàng như vậy, thật sự rất đáng ngờ, hắn cảm giác có một cái bẫy vô hình đang chờ hắn và Ngọc Ánh đi vào.
Hắn muốn mang nàng rời khỏi, nhưng hồn phách của Ngọc Thừa đang ở ngay trước mặt hắn, hắn không thể từ bỏ, vì vậy hắn quyết định một mình đi cứu, cho dù có xảy ra vấn đề gì, hắn cũng sẽ một mình gánh chịu.
Chẳng mấy chốc, hắn và Cửu Anh chiến đấu với nhau, Cửu Anh là yêu thần ở thời cổ đại, tàn nhẫn và khát máu, có khả năng phục hồi mạnh mẽ, cho dù có chặt đầu chúng nhiều lần, chúng sẽ mọc lại một cách nhanh chóng.
Sau một trận chiến khốc liệt, Mẫn Húc cuối cùng cũng tìm được cơ hội để xem cả chín đầu của Cửu Anh cùng một lúc, không ngờ rằng Trần Hoài, người đang theo dõi trận chiến, đã bí mật ném một chiếc kéo chỉ bằng bàn tay về phía Mẫn Húc, nhưng khi đến nó bay đến sau lưng Mẫn Húc, chiếc kéo đó trở nên khổng lồ, chém thẳng vào cổ Mẫn Húc.
Mẫn Húc cảm giác được sau lưng có động tĩnh, vội vàng né tránh, lại bị Cửu Anh chín đầu quấn lấy, cuối cùng nuốt cả hắn và Ngọc Thừa vào bụng.
"Mẫn Húc." Ngọc Ánh hét lên một tiếng, bởi vì Mẫn Húc bị nuốt chửng nên linh lực trong lồng giam cũng giảm đi không ít, dưới sự cố gắng của nàng, lồng giam đã bị đập tung.
Vừa ra khỏi lồng, nàng lập tức bay về phía Cửu Anh, định mổ bụng nó ra cứu hai người, nhưng vào lúc này, chiếc kéo lặng lẽ bay tới, nàng tức giận cầm lấy đao chém lấy nó.
Nàng vốn định làm cho chiếc kéo rơi xuống, không ngờ chiếc kéo lại đâm thẳng vào người Trần Hoài, Trần Hoài vốn là một Tinh Quân, không giỏi đánh nhau, vì thế hắn ta không kịp né tránh liền bị chặt đứt đầu, tiên hồn liền rời khỏi xác.
Cùng lúc đó, Cửu Anh cũng hét lên đau đớn, bụng nó đột nhiên phình to, như thể có thứ gì đó sắp nổ tung, sau đó phát ra tiếng va chạm, móng vuốt sắc bén như đại bàng cào vào bụng nó, Cửu Anh bụng bị rạch toang, máu chảy như sông.
Mẫn Húc bước ra với hồn phách của Ngọc Thừa, nhưng đôi mắt màu hổ phách ban đầu của hắn đã chuyển sang màu vàng.
Cửu Anh đau đớn lại tấn công, nhưng hắn vừa quay đầu, đôi mắt vàng chạm vào mắt Cửu Anh, Cửu Anh lập tức cúi đầu, không dám động nữa.