• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Bùi Vân bí mật rời khỏi, bởi vì lúc họ rời đi, mọi người đều bị sự xuất hiện của Tông Lăng thu hút nên nhất thời không có chú ý đến họ, đến khi mọi người phát hiện ra, thì đã là nửa canh giờ sau.

Nhưng điều kỳ lạ là khi họ lần theo khí tức của hai người họ, thì phát hiện dấu vết để lại chia theo hai hướng, một là hướng Vãng Sanh Nhai của yêu tộc, và hướng còn lại là Phù Ngu Sơn nguy hiểm nằm ở phía Đông.

Mà hai phương hướng này một tây một đông hoàn toàn đối lập, có thể thấy có người cố ý làm rối loạn sự phán đoán của bọn họ, có lẽ hai phương hướng này là giả.

Ngọc Ánh ngay lập tức đưa A Ngộ đến Sanh Nhai, đó là lãnh thổ của yêu tộc, và cũng là nơi nàng ấy đến để trả thù, bây giờ A Nhược đã biến mất, lựa chọn đầu tiên của nàng ấy chính là đến nơi đó để tìm.

Ninh Vu thì đi theo hướng Phù Ngu Sơn, hắn nhờ Mẫn Húc đi về hướng Sanh Nhai, vì vậy bọn họ tại trấn Lương Phong chia nhau ra tìm.

Vãng Sanh Nhai cách trấn Lương Phong hơn ba ngàn dặm, nếu như cưỡi mây đạp gió thì chỉ cần một canh giờ là có thể đến đó, nếu như có linh thú giống như Hoa Hoa thì càng nhanh hơn.

Vốn dĩ Ngọc Ánh muốn hành động một mình, nhưng Mẫn Húc nói rằng sự việc này rất kỳ lạ nên muốn cùng nhau điều tra, lý do này cũng hợp lý, huống hồ Diệp Hành Nguyên và A Nhược biến mất không tung tích, điều này thật sự khó tin.

Mẫn Húc đi theo thì đã đành, tên Tông Lăng kia vậy mà cũng muốn đi theo với lý do là bởi vì thiên đình có ý định gả Tông Nhược cho Lâm Trác, hắn ta cần phải đi gặp muội phu tương lai của mình.

"Thiên Đế muốn gả thất công chúa cho Lâm Trác?" Mẫn Húc cũng nghi hoặc, hiển nhiên là chưa nhận được tin tức.

Tông Lăng gật đầu: "Đúng vậy, ta nghe thần mẫu Nguyên Quân có đề cập đến việc này."

Tông Nhược không thể tin nhìn hắn: "Là mẫu phi của muội đề cập chứ không phải đại ca muội sao?"

Tông Lăng đáp: "Đúng vậy, đại ca của muội vẫn luôn yêu thương muội, đương nhiên là tôn trọng muội, cho nên sau khi mẫu phi của muội đề cập đến chuyện này, đại ca của muội đã nén chuyện này xuống, nhưng ta không nghĩ rằng chuyện này sẽ được nén xuống lâu đâu, nghe nói Lâm Trác cũng có ý định lấy muội, nghe nói rất nhanh hắn sẽ đến thiên đình cầu thân."



Tông Nhược trên mặt tràn đầy sợ hãi: "Muội.. muội không muốn gả cho yêu tộc. Muội là công chúa của Cửu Trùng Thiên, muội không muốn lấy hôn nhân đại sự để trao đổi như thế này."

Nói xong, nàng ta nhìn Mẫn Húc với ánh mắt cầu xin, nhưng hắn chẳng có phản ứng gì cả.

Bên kia, Ninh Vu lần theo khí tức yếu ớt đến Phù Ngu Sơn, lần này hắn không chỉ đi tìm A Nhược, mà vì còn có người có thể ở trước mặt hắn và Mẫn Húc đưa Diệp Hành Nguyên và A Nhược đi, có thể thấy rằng người này không đặt Lý Hận Thiên cung và Minh Giới vào trong mắt.

Sau nhiều ngày tìm kiếm, hắn không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Diệp Hành Nguyên và A Nhược.

"Đế Quân, thuộc hạ cảm thấy đây là một cái bẫy, chúng ta hiện tại nên đi về hướng Hổ Sơn."

Ninh Vu nhìn về phía trước có thể thấy Phù Ngu Sơn mơ hồ hiện ra trước mắt: "Bổn quân làm sao mà không biết nên đi về hướng Hổ Sơn, nhưng nếu ta đã gặp phải chuyện này, thì không thể không quản, nếu không, ngay cả bổn quân cũng không thể quản được thì ai có thể giải quyết được chứ."

Đây là trách nhiệm của hắn.

"Khí tức đến đây thì biến mất, các ngươi mỗi người chia nhau ra tìm, ta đến phía trước xem sao." Hắn hạ lệnh.

Bởi vì khi đuổi theo đến đây thì khí tức hoàn toàn biến mất, hắn chỉ có thể từng chút một tìm kiếm, ước chừng một canh giờ sau, thì nhìn thấy một thôn nhỏ xuất hiện ở trước mặt.

Lúc này, mặt trời sắp lặn, trong thôn có khói bốc lên, hiển nhiên người dân trong thôn đang nấu bữa tối.

Khi bước vào thôn, hắn thấy những người nữ nhân nơi đây đang nấu ăn, còn nam nhân thì đang thu dọn công cụ vào nhà nghỉ ngơi, bên ngoài có vài đứa trẻ vô tư chơi đùa cùng nhau, mọi thứ đều yên bình, duy nhất chỉ có vài con chó khi thấy hắn đến, tất cả đều nằm trên sàn, cụp đuôi xuống đất, không dám nhúc nhích.

Khi thấy một người lạ vào làng, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người dân, những đứa trẻ đang chơi đùa xung quanh liền dừng lại tò mò nhìn hắn, một trong những đứa trẻ đó thì thầm: "Tại sao lại có một người lạ ở đây?"

Câu nói này khơi dậy sự cảnh giác của hắn, sau khi dò hỏi, hắn mới biết hai ngày trước có một người nam nhân đến đây hỏi đường, nhưng sau khi hỏi đường xong thì hắn ta đã rời đi.

"Chỉ có nam nhân không có nữ nhân?" Hắn hỏi.

Cậu bé lắc đầu: "Ta không nhìn thấy, nhưng người đó có một chiếc xe ngựa, người đánh xe ngựa trông giống như một con dê núi."

"Vậy bọn họ đi hướng nào?"

Cậu bé chỉ về một hướng: "Họ đi hướng đó".

Hắn định đi hướng đó, lại bị một ông lão trong thôn ngăn lại: "Tiểu tử, ngươi không thể đi."



"Tại sao?"

"Phía trước là một thôn lớn tên là Ngư Nhi, trước đây có rất nhiều người sinh sống ở đó, nhưng đầu năm nay người trong thôn đột nhiên mắc bệnh lạ, chết rất nhiều người, hiện tại số người sống trong thôn cũng không nhiều, nghe nói còn có ma quỷ lộng hành, bây giờ trời đã tối, ngươi nên tránh đi thì hơn."

Hắn cười nói: "Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, ta không sợ ma quỷ."

Đương nhiên, ông lão không biết hắn là đế quân cai quản tam giới, cũng là người cai quản Minh Giới, vì vậy ông lão lắc đầu và thở dài: "Đúng là người trẻ tuổi thì chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên, e rằng phải gặp tai họa rồi."

Hắn bước nhanh về phía trước, một lát sau, lại nhìn thấy một cái thôn lớn, thôn tuy lớn nhưng tử khí dày đặc, hầu như nhà nào cũng treo lá phướn màu trắng, con đường dẫn vào thôn trải đầy tiền giấy, có thể là thấy rằng những gì mà ông lão nói là đúng, trong thôn này quả thật có rất nhiều người chết.

Nhưng khi xem xét kỹ, không có linh hồn nào lảng vảng trong thôn, mọi thứ đều sạch sẽ, như thể những người chết đều đã xuống địa phủ.

Sau khi vào thôn, liền nhìn thấy trong dãy nhà treo lá phướn màu trắng thì có một nhà trước cửa lại treo lồng đèn lụa đỏ, trên cửa thì dán chữ hỷ, xem ra hôm nay có hỷ sự.

Trong khi đang quan sát, hắn nghe thấy có hai người đang đi về phía mình và nói chuyện.

"Cái người họ Diệp vừa mới chuyển đến hôm nay thành thân, tại sao ngươi không đi?" Một người nam nhân hỏi.

"Làm sao ta có thể đi được? Thê tử của ta bệnh nặng như vậy, ta làm sao dám đi." Một người nam nhân khác đáp.

"Vậy thì ngươi đã bỏ lỡ trò vui rồi."

"Trò vui gì?"

"Tiểu tử kia hôm nay không có bái đường, tân nương chân thọt của hắn đột nhiên không muốn gả cho hắn, ở trước mặt mọi người đã vén khăn trùm đầu rời đi, lúc đó có nhiều quan khách như vậy, nàng ta một chút cũng không nể mặt tên tiểu tử họ Diệp kia."

"Mấy ngày trước chẳng phải rất êm ấm sao? Tại sao đột nhiên lại từ chối thành thân? Vậy sau đó nàng ta có rời đi không?"

"Ai mà biết được, lúc nàng ta bỏ đi thì bị tiểu tử họ Diệp kia kéo đến sân sau, mãi vẫn chưa thấy đi ra, đoán chừng tên tiểu tử kia hiện tại đang gạo nấu thành cơm."

Người nam nhân kia vừa dứt lời, liền cảm thấy xung quanh có một luồng gió lạnh thổi qua, đang là ngày hè nóng bức, nhưng bọn họ đều cảm thấy lạnh run, hai người nhìn nhau, cho rằng có phải là do ma quỷ đang làm loạn hay không, bèn mỗi người mỗi hướng chạy về nhà của mình.

Cơn gió lạnh đó chính là Ninh Vu, khi nghe thấy tên kia nhắc đến hai từ chân thọt, thì hắn biết tân nương nhất định là A Nhược, vì vậy hắn lập tức xông vào ngôi nhà đó.

Sân trước không có ai, chỉ có vài chiếc bàn vẫn chưa kịp thu dọn, hắn lại đi vào sân sau, vẫn không có ai, tuy trời đã tối nhưng chỉ có duy nhất một căn phòng được thắp đèn, hắn bèn không chút do dự đá cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi hoa đào quyến rũ, bên tai truyền đến một tiếng nức nở.



Tim hắn thắt lại, hắn biết là nàng, nhưng hắn không dám nhìn, hắn có thể tưởng tượng được bên trong đang diễn ra chuyện gì.

Nhưng hắn phải nhìn, hiện tại hắn chỉ muốn cứu Ngọc Yên, sau đó giết chết tên khốn Diệp Hành Nguyên kia.

Nhưng khi vén màn lên, hắn nhìn thấy A Nhược nằm một mình trên giường, đầu tóc rối bù, quần áo còn nguyên vẹn, nhưng tay chân đều bị trói, hiển nhiên là để ngăn cản nàng trốn thoát.

Tuy nhiên, thần sắc của nàng rất kỳ lạ, đôi mắt mơ màng, mái tóc lấm tấm mồ hôi, hai gò má càng thêm ửng hồng, cả người cũng cong lên, tựa hồ rất khó chịu.

Nàng thật sự đã bị hạ thuốc, có lẽ là do không nghe lời Diệp Hành Nguyên nên mới bị đối xử như vậy.

Khi A Nhược nghe thấy tiếng bước chân đi vào, nàng vô thức trốn bên giường, mặc dù ý thức của nàng dường như sắp sụp đổ nhưng nàng vẫn không chịu nhượng bộ Diệp Hành Nguyên.

Ninh Vu lập tức cởi trói cho nàng: "Đừng sợ, là ta."

A Nhược nhìn hắn với đôi mắt mơ màng: "Ninh Vu?"

Nàng vẫn nhận ra hắn.

Ninh Vu cởi áo choàng khoác cho nàng: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi."

Nhưng khi hắn nghiêng người muốn ôm nàng, thì nàng lại chủ động vòng tay qua cổ hắn, đôi môi nóng bỏng thì thầm bên tai hắn: "Ninh Vu."

Lúc này, Ninh Vu cảm thấy sợi dây đang căng cứng trong lòng mình đã bị đứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK