-----Tua lại một chút nhé:
Sau khi nói chuyện với Linh Nhi, Linh Tuyết lấy điện thoại ra gọi cho người mà ả kêu bằng mẹ..
-"alo"- mẹ ả
-"thông báo vs mẹ tin vui, con Anh Vi nó đang nằm trong bệnh viện chờ chết "- Linh Tuyết thông báo
-"thật sao, vậy thì quá tuyệt rồi không hổ danh là con gái của Đặng Kiều Hoa này..hahaha"- bà ta cười lớn
-"thế con cúp máy nhé kẻo bị phát hiện"- Linh Tuyết nói nhỏ vào điện thoại
-"ừm bye con gái"- bà ta nói với giọng vui vẽ
Quả thật là bà ta Đặng Kiều Hoa đã lộ mặt, các bạn có còn nhớ không,lúc giới thiệu về người mà ngăn cản nó với Phong ấy.
Muốn biết rõ hơn quay lại vs 16 năm về trước nhé( ngắn gọn thôi ạ):Mẹ của Phong lúc bấy giờ tức bà Hoa không thích nó quen vs Phong(bởi vì nó là con của bà Thảo và ông Tân, trước đây khi còn tuổi đi học,4người họ: ông Hạo, ông Tân, bà Thảo và bà Hoa là bạn thân vs nhau,lúc ấy bà Hoa và bà Thảo cùng đem lòng yêu ông Tân nhưng chính ông Tân chỉ đáp trả đối vs bà Thảo còn bà Hoa chỉ biết đau khổ oán hận tự hứa vs lòng vào 1ngày không xa sẽ trả lại cái cảm giác ấy gấp trăm gấp ngàn lần cho bà Thảo,còn về phần ông Hạo lúc ấy ông cũng yêu bà Hoa nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt vô tâm,và cuối cùng thì bà Hoa cũng chấp nhận tình cảm của ông Hạo mặc dù trái tim bà chỉ hướng về 1người duy nhất) nên ra sức ngăn cản,tuy nhiên vẫn vô ích do ông Hạo đã quyết.Cái ngày tụi nó đi chơi về,bà đã thuê 1chiếc xe container hạng nặng chờ sẵn để tông nó,không ngờ gậy ông đập lưng ông đứa con trai yêu quý của bà ta đã "hưởng" thay cho nó....bà ta rất đau khổ nhưng vẫn không hề biết hối hận..và càng quyết tâm trả thù 2mẹ con nó hơn...[vẫn còn một người nằm trong cuộc tình lộn xộn này nữa nhé..về sau sẽ biết]…Còn Linh Tuyết và Linh Nhi là hai đứa trẻ bà ta nhận nuôi trong trại trẻ mồ côi, nhằm phục vụ cho mục đích trả thù của bà ta,hằng tháng bà đều chu cấp tiền đầy đủ không để họ sống túng thiếu cực khổ, nó thì bà ta giao cho hai chị em đó xử lí còn bà Thảo đích thân bà ta sẽ ra mặt...——-————TRở lại vỚi hiỆn tại:
-"BÁC SĨ"- một chị y tá kêu lớn
Ngay lập tức có nguyên một đội ngũ y bác sĩ gấp rút chạy vào..người nào người nấy mặt mày đầy căn thẳng.....
Cùng lúc đó, nhóm của Nhật Đăng cũng về tới..
-"có chuyện gì vậy?? -Đồng thanh chạy đến trước phòng cấp cứu
-"chị ơi họ làm sao vậy?"- Nhựt hỏi y tá
-"Hiện tại nhịp tim của cả hai bệnh nhân đang tăng rồi lại giảm liên hồi...đây là trường hợp đặc biệt..mong mọi người chuẩn bị tâm lí..."- chị y tá nói rồi đẩy bàn dụng cụ vào trong..
-"anh/chị ơi"- Bảo Vi và Tiểu Cát đồng thanh rồi quỵ xuống ngất đi
-" Cát, Vi"- Đồng thanh rồi đỡ vào phòng bệnh kế bên..
BÊN TRONG PHÒNG CẤP CỨU:
TẤT cả các Bác sĩ đều đang nhể nhãi mồ hôi,ai nấy đều co chân mày lại liên tục làm mọi cách để giúp nó và hắn vượt qua nguy hiểm...
-"bác sĩ nhịp tim bệnh nhân nam lại giảm nhanh rồi"- một chị y tá thông báo
-"bác sĩ nhịp tim bệnh nhân nữ đang tăng rất nhanh"- một chị y tá khác thông báo
-"bác sĩ...bệnh nhân nam liên tục ói máu...."
-"bác sĩ..cơ thể bệnh nhân nữ đang giật liên tục...."
........và cứ thế là hai chị y tá cứ thông báo liên tục làm cho các bác sĩ phải hoản loạn bối rối,vì đây là một trường hợp đặc biệt từ trước đến giờ................cho đến khi một câu thông báo đồng thanh vang lên..
-"BÁC SĨ BỆNH NHÂN NAM/NỮ KHÔNG CÒN THỞ NỮA"
Sau khi nghe xong ai nấy cũng rất bất ngờ, họ cố dùng mọi cách nhưng vô ích nó và hắn đã tắt thở hoàn toàn..
—-------------
-"sao tối thui vậy?? Tìm hoài mà chẳng có đường về"- nó ngồi bẹp xuống đất
Hắn không trả lời mà chỉ chìa tay mình ra
-"gì vậy??"- khó hiểu nó nói
-"nắm lấy tay, tôi sẽ đưa cô về"- hắn nhìn nó
-"nhưng mà phía trước đen thui à nguy hiểm lắm"- nó
-"cô không tin tôi sao?"- hắn vẫn kiên trì chìa tay ra
-"tui....tui tin"- nó nói lí nhí..
-''vậy thì tốt rồi. Nào đứng lên...chúng ta về"- hắn kéo nó đứng dậy
------——--------
*tink*-phòng cấp cứu sáng đèn, các bác sĩ lần lượt bước ra, ai nấy cũng mang một vẻ mệt mỏi pha chút ưu buồn..
-"bác sĩ họ sao rồi??"- Minh lo lắng
-"Xin lỗi nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức "- vị BS nói giọng buồn
-"không thể nào"- Minh thất vọng..một giọt nước mắt khẽ rơi
Cùng lúc đó..một chị tá bên trong phòng cấp cứu nói vọng ra với giọng vui mừng..
-"BÁC SĨ TIM HỌ ĐẬP LẠI RỒI"
-"Sao????"- vị Bác sĩ bất ngờ pha chút vui mừng chạy vào trong...
Sau một lúc vật vã, cuối cùng phòng cấp cứu lại sáng đèn, các vị bác sĩ bước ra nhưng lần này vẻ mặt họ khác hẳn, không đợi Minh hỏi,một vị bác sĩ bắt tay anh nói:
-"Chúc mừng cậu, đúng là kì tích đã xuất hiện, hai người họ đã từ tay của tử thần trở về.Bây giờ chỉ cần nghĩ ngơi khoảng một tuần sẽ khỏi "
-"thật sao..cám ơn,cám ơn bác sĩ rất nhiều"- Minh vui mừng nói lia lịa
Các bác sĩ cũng khẽ cười,gật đầu rồi bước đi...
Cùng lúc đó, Nhựt dìu Bảo Vi, Đăng dìu Tiểu Cát, Ông Trí và Minh Thùy tay xách nách mang (vali í..vì vừa đáp cánh là họ phóng ngay đến bệnh viện luôn) chạy đến..
-"anh Minh..chị em sao rồi?"- Bảo vi gương mặt xanh xao nhìn anh hi vọng
-"anh Minh.. anh của em đâu?"- Tiểu Cát cũng không khác Bảo Vi
-"Minh...con Rin nó sao rồi con??"- ông Trí cũng lo lắng
-"pa.."- Minh Thùy khẽ nhắc ông không được gọi nó bằng Rin trước mặt mọi người
Ông Trí nghe Thùy nói cũng không mấy quan tâm mà chỉ trông chờ vào câu trả lời của Minh...
-"khoan đã..mọi người bình tĩnh nào...là như thế này..abc..cba.."- Minh kể
Sau khi nghe Minh kể một tràng..mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm..thầm cảm ơn ông trời đã trả hắn và nó về với cuộc sống ồn ào náo nhiệt này.....
Thế là những ngày sau đó..nó và hắn được chăm sóc tận tình, mặc dù không muốn vì hai đứa em gái cứ khăn khăn bảo là: "Nếu anh/chị mà đòi xuất viện một lần nữa thì đừng nhìn mặt em".Vậy là nó,hắn đành ngậm ngùi nằm im trên giường chờ ngày xuất viện......
Về phần hai chị em Linh Tuyết, Linh Nhi, sau khi nghe tin nó từ cõi chết trở về thì máu sôi sun sục..quyết phải làm nó sống cũng không được,chết cũng không xong....
------—--Ngày xuất viện:
-"ố dè..hôm nay được về rồi..la là la lá la"- nó chí chóe vừa hát vừa xếp đồ làm cho gương mặt của người nằm giường bên kia khẽ nhăn lại
-"này cô im một lúc là chết à?"- hắn nhìn nó
-"la là la lá.."- nó vẫn tiếp tục..
-"im ngay"- hắn lạnh lùng quát
-"la la lá là lá la lá là"- nó vẫn cứng đầu chọc tức hắn..
Không chịu nổi nó nữa hắn đứng lên đi đến giường nó, đưa mặt mình sát lại mặt nó,khoảng cách giữa cả hai bây giờ vẫn chỉ còn lại 2cm.Còn nó, nó cứ tưởng hắn dùng chiêu của mình nên cứ dửng dưng nằm im không chống cự nhìn thẳng vào mắt hắn...
*Cảm giác này..... quen quá!"-nhất thời cả hai cùng suy nghĩ..