• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-"KHÔNG ĐƯỢC!"- ông Tân bất ngờ nói lớn -"Ba! Con biết công ty đang có nội gián, con sẽ tống cổ hắn ta ra khỏi đây! Ba, Người muốn đánh muốn chửi con như thế nào cũng được, nhưng con nhất quyết không thể không nhúng tay vào việc này!"- gương mặt nó đã đổi sắc hoàn toàn, trong giọng nói có chút gì đó muốn giết người, lạnh lùng tàn ác. Dừng một chút, nó tiếp nhưng là chất giọng nhẹ hơn -" Người cứ tin tưởng, yên tâm giao cho con! Con nhất định sẽ tìm ra kẻ đó. Cũng gần 7h rồi, chắc Ba không biết, 7h30 có cuộc họp cổ đông. Là con bảo Shin Hy làm, Người đừng trách nó!"

-"Ta tin con!!"-trong giọng nói của ông Tân thể hiện sự mệt mõi. Thời gian qua, tuy đã cố hết sức nhưng ông lại chẳng có tí manh mối gì về kẻ nội gián đó. Rõ là công ty ông xưa nay làm ăn rất chân chính, không hề có bất kì kẻ thù nào, vậy mà bây giờ còn có một kẻ không rõ lai lịch âm thầm hủy hoại công ty.....Nói thật, nhiều lần ông cũng muốn từ bỏ lắm, nhưng mà ông lại nghĩ về mái ấm của mình, đó là nguồn động lực duy nhất khiến ông kiên trì, cố gắng. Và ông, rất tin tưởng ở nó-Trần Anh Vi sẽ giúp và cùng ông vượt qua khó khăn này!

Bây giờ ở trường Candy cũng đã bắt đầu những tiết học đầu tiên. Sau đêm hôm qua thức canh Thùy phẫu thuật, trong nhóm ai cũng mệt mõi nhưng vẫn gắng đi học bình thường (thật ra là đến trường nằm-ngủ -,-). Và đương nhiên sự vắng mặt của nó họ cũng không chút nghi ngờ, họ chỉ nghĩ là chắc nó mệt nên nghĩ.

Cư nhiên, ai kia lại đứng ngồi không yên, lâu lâu lại nhòm ra cửa, trông ngóng ai đó, lòng thì như lửa đốt....

-"Chỉ là nghỉ 1 hôm thôi!!"- Nhựt ngồi cách hắn một cái bàn nhưng lại là chung một tổ nói. Thật ra, Nhựt cũng có khác hắn đâu cơ chứ...người con gái ấy đã chiếm một vị trí trong tim cậu cơ mà..

-"Biết!!"-hắn lạnh lùng nhìn Nhựt một cái rồi tiếp tục nhìn ra cửa.

Tại một nơi khác ở Mỹ:

Ở một trung tâm đào tạo xác thủ, có ba con người đang đứng đối diện vs nhau, gồm một người đàn ông trạc tuổi trung niên và hai cô gái...

-"Sao lại không bắt nữa?!"-.Anna (Triệu Thư Kì-Bướm Thiên =>>[này tác giả chú thích cho các bạn nhớ về nhân vật nhé vì đã lâu không xuất hiện]) bất ngờ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia nói, rõ chất lạnh lùng.

Còn cô gái còn lại đứng kế bên Anna là Yundy (Dương Khởi An- Bướm Thiên), khác hẳn vs Anna, khỏi phải nói trong lòng cô vui đến như thế nào (không thể hiện ra bên ngoài.). Cuối cùng, cô cũng không phải hành hạ nó nữa rồi, quả thật, cô vui lắm!!!!

-"GPF ra lệnh (GPF, tác giả có giải thích rồi nhé, bạn nào quên có thể quay lại

-"Chết tiệt! Vậy làm sao lấy bốn viên pha lê!"-Anna tức giận. Phải nói là cô gét cái trung tâm đó như thế nào, nhưng mà dù gì thì cũng không thể chống lại họ được vì vấn đề này thuộc về lĩnh vực tâm linh...

-"Con bình tĩnh, họ chỉ nói không được bắt ROSE để lấy pha lê chứ không hề bảo là chúng ta không được lấy pha lê!"

-"Vậy....có thể dùng bất cứ cách nào..miễn là không làm bị thương ROSE thì chúng ta có thể lấy pha lê!"-Yundy

-"Còn tùy thuộc vào chúng ta có biết chỗ cất giữ pha lê không!?"

-"Đã hiểu!"-Anna và Yundy đồng thanh

Cũng vào lúc này tại Bệnh Viện: (của Tuệ Đình và Linh Tuyết đang ở)

-"Chị đã thấy khỏe hơn chưa?!"- Linh Nhi cầm lấy tay Linh Tuyết nói, hôm nay Nhi đã xin phép nghĩ một hôm để đến thăm Tuyết và đưa ả về.

-"Mẹ không đến hả?"- Vừa nói vừa nhìn ra cửa, Linh Tuyết, ả thất vọng vô cùng. Suốt quảng thời gian nằm viện, phải nói ả mong người mẹ (nuôi) của mình đến thăm như thế nào, dù chỉ năm phút thôi cũng được. Bây giờ, ngay cả khi xuất viện, mẹ ả vẫn không thấy bóng dáng.

-"Bà ta làm mẹ kiểu gì mà không đến thăm chị Tuyết vậy? Mấy ngày nay con chỉ thấy mỗi Linh Nhi thôi"- Tuệ Đình nằm kế bên cũng bức xúc không kém. Hôm nay, Tuệ Đình cũng xuất viện vì Hứa Thành muốn nhỏ ta ở nhà để dễ săn sóc

-"Haizzzz, ta thật hối hận khi giao hai đứa cho bà ta!"- Hứa Thành chán ngán lắc đầu.

-"Chắc tại mẹ con bận đấy chú ạ!"- Linh Tuyết lên tiếng bênh vực, dù gì bà Hoa cũng đã nuôi ả lớn đến ngần này, và suốt 14năm qua, ả cũng gọi bà ta 1 tiếng "mẹ"

-"Con xin phép chú con về, chị về nhé Đình!"- Linh Tuyết và Nhi đồng thanh.

Ra đến xe, Linh Nhi bắt đầu đổi giọng, nói mà cứ như quát vào mặt Linh Tuyết...

-"Chị đấy! Cẩn thận cái miệng vào! Có thấy người ta nói xấu mẹ mình không?!"

-"Người ta?? Ông ấy là chú ruột...chú ruột của chúng ta đó Nhi à!"

-"Chị im đi! Phiền phức...nói thật vs chị, tôi cũng chả muốn đến cái nơi nồng nặc mùi thuốc này đâu! Thật là ghê tởm!"- vừa nói Linh Nhi còn lấy tay quạt quạt trước mũi

-"EM NÓI GÌ KÌ VẬY? NẾU KHÔNG CÓ NƠI NÀY THÌ EM ĐÃ CHẾT LÂU RỒI!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK