"Đến nói cho cậu biết một việc." Tây Mặc rất thích thú sờ sờ cằm.
"Chuyện gì?" Hàn Dật Phong nhíu mày nhìn hắn, không đợi Tây Mặc trả lời, đột nhiên nghe tiểu gia hỏa dưới thân thét lên một tiếng, sau đó đem đầu gắt gao chôn trong lồng ngực mình.
"Này, bảo bối." Hàn Dật Phong buồn cười vỗ vỗ cậu, “Giờ mới kịp phản ứng, cung phản xạ có phải hơi dài không?”
Đường Đường cánh tay ôm thật chặt Hàn Dật Phong, giả chết.
“Tôi ra phòng khách chờ cậu.” Thẳng thắn mà nói, Tây Mặc cũng không muốn chọc giận Hàn Dật Phong, dù sao lực lượng trên thân người này quá cường đại, đắc tội cậu ta đối với mình không có lợi gì, vì vậy rất thức thời rời khỏi phòng ngủ.
"Ngoan, anh trước tiên ra ngoài một lát.” Đợi Tây Mặc ra ngoài rồi, Hàn Dật Phong đem cánh tay đeo trên cổ mình của tiểu gia hỏa kéo ra, dùng chăn bao lấy cậu, “Đợi anh.”
"Chủ nhân..." Đường Đường gắt gao bắt lấy cổ tay Hàn Dật Phong, “Em…”
"Đừng sợ, em là của anh, anh sẽ không đem em giao cho bất luận kẻ nào." Hàn Dật Phong ôn nhu nhìn cậu, "Tin tưởng anh được không?"
"Thân vương rất lợi hại." Đường Đường nhỏ giọng mở miệng.
"Anh cũng rất lợi hại." Hàn Dật Phong an ủi cúi đầu hôn hôn cậu, “Đừng lo lắng, hửm?”
“Ừm.” Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, thả tay lùi về trong chăn.
Trong phòng khách, Tây Mặc đang tựa vào ghế salon uống rượu, chỉ thấy Hàn Dật Phong sắc mặt bất thiện đi ra.
"Đến cùng là chuyện gì?" Hàn Dật Phong ngồi xuống đối diện hắn.
“Chuyện có liên quan đến tiểu khả ái của cậu dưới lầu.”
"Tiểu Cảnh? Cậu ấy làm sao?” Hàn Dật Phong mặt đen thêm vài phần.
“Cậu ấy đến lâu đài của tôi làm khách, kết quả không cẩn thận lọt vào Ma giới." Tây Mặc nhún nhún vai, lời còn chưa nói hết, chỉ thấy một họng súng tối om nhắm ngay mình.
"Cậu muốn lạm sát người vô tội?" Tây Mặc khiêu mi, "Cậu ấy tự mình té xuống, liên quan gì tôi?”
"Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?" Hàn Dật Phong trầm giọng nói.
"Tôi cái gì cũng không muốn làm, chỉ là muốn hỏi một chút, cậu có nguyện ý cùng tôi đến Ma giới tìm cậu ấy không.” Tây Mặc buông tay, "Bất quá nhìn cậu có vẻ không muốn, vậy thì thôi, cái này cho cậu."
Hàn Dật Phong tiếp được món đồ Tây Mặc ném đến, là bùa hộ mệnh Lâm Cảnh mang từ nhỏ đến lớn, một chú thỏ vàng tròn xoe.
Hàn Dật Phong lạnh lùng nhìn Tây Mặc, "Ngươi nếu dám tổn thương cậu ấy, ta sẽ khiến toàn gia tộc ngươi biến mất."
Thanh âm vẫn bình tĩnh, nhưng thằng đần cũng nghe ra được anh có bao nhiêu phẫn nộ.
Tây Mặc nhún nhún vai, quay người biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Dật Phong liền mang theo Đường Đường đến thành bảo Huyết tộc.
Vốn định đưa tiểu gia hỏa đến nhà Lâm bá phụ, nhưng một là tiểu tử này không chịu, hai là cũng không muốn để ba Lâm biết Lâm Cảnh gặp chuyện không may, còn nữa, Hàn Dật Phong cảm thấy Đường Đường trên người có gene của vua Huyết tộc, tính cách lại ngốc nghếch, lớn lên lại đẹp mắt, mặc kệ nhân loại hay là Huyết tộc, kẻ ngấp nghé người của anh khẳng định số lượng không ít, bởi vậy vẫn là phải mang theo bên cạnh mình mới yên tâm!
Ban ngày tòa thành rất yên tĩnh, chỉ có mèo hoang trên phế tích tìm kiếm đồ ăn.
Đường Đường tuy vẫn theo bản năng sợ hãi, nhưng có Hàn Dật Phong một mực bên cạnh, nên cũng không quá khẩn trương, ngược lại rất dũng cảm dẫn Hàn Dật Phong tiến vào tòa thành.
Trong hành lang lờ mờ đứng đấy một vị quản gia tóc bạc, cầm nến trong tay, mặc áo bành tô, nho nhã lễ độ hướng Hàn Dật Phong khẽ khom người, "Chủ nhân ở trong phòng ngủ cuối hành lang."
Hàn Dật Phong có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng không nhiều lời.
Hành lang có chút dài, khi qua được một nửa, một cánh cửa đột nhiên mở ra, từ bên trong bước ra một thiếu niên không khác lắm so với Đường Đường, cũng ngũ quan xinh xắn, tóc thế nhưng một màu đỏ lửa.
Danny có chút kinh ngạc nhìn hai người xa lạ trong hành lang, sau đó lại vội cúi đầu, yên lặng bước qua bên người họ.
“Em biết cậu ấy.” Đường Đường quay đầu hướng Hàn Dật Phong nhỏ giọng nói.
"Tại sao lại biết?” Hàn Dật Phong vừa mới nhìn đến vòng thép màu đỏ trên cổ tay thiếu niên, đó là dấu hiệu chủ nhân dành cho sủng vật.
“Khi em mới trốn ra, đói bụng, vì vậy ra sau lâu đài uống nước, cậu ấy nhìn thấy thì cho em bánh quy ăn.” Đường Đường chớp chớp mắt.
“Đói bụng mà lại uống nước?" Mặc dù biết tiểu gia hỏa trước khi biến thành hình người sống rất không xong, nhưng sau khi thật sự nghe được, vẫn cảm thấy nội tâm tê rần.
“Ừm, tìm không ra thứ gì khác để ăn.” Đường Đường có chút ngượng ngùng, “Sau lâu đài có nước, còn có quả dại ăn rất ngon, thỉnh thoảng sẽ rụng.”
Hàn Dật Phong nhìn dáng tươi cười có chút thẹn thùng của cậu, cúi đầu nhẹ hôn lên má.
Cuối hành lang, là một gian phòng ngủ thật lớn.
Không giống như trong tưởng tượng, đời sống kẻ thống trị Huyết tộc có vẻ cũng không xa hoa, cũng không có tràng diện huyết tinh thường được tả trong sách cổ, toàn phòng chỉ có một cái giường lớn và một cái xích đu, mọi vật phẩm đều màu đen, chỉ có hoa hồng quanh năm không tàn, tại bên giường nở ra màu hồng đẹp đẽ.
“Tôi nghĩ ít nhất cậu phải cân nhắc đến xế chiều." Tây Mặc từ xích đu đứng lên.
"Đi thôi." Hàn Dật Phong không muốn nhiều lời cùng hắn.
"Trước khi đi, tôi đề nghị cậu,” Tây Mặc chỉa chỉa Đường Đường, "Đem tiểu gia hỏa này lưu lại, dẫn cậu ta đi có thể sẽ gặp nguy hiểm."
"Không có khả năng." Hàn Dật Phong một hơi cự tuyệt.
"Vậy thì biến trở về bộ dáng lúc trước a." Tây Mặc nhún nhún vai, "Gene của vua Huyết tộc, không chỉ nhân loại muốn, Ma giới cũng muốn, tuy cậu ta kỳ thật không có công dụng gì nhiều, nhưng chưa chắc người ta tin, tôi không muốn quá phiền toái."
Hàn Dật Phong do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Đường Đường, tiểu đông tây không biết đánh nhau, bản thân mình đối với Ma giới cũng biết rất ít, nếu như cậu ấy có thể biến trở về, hành động của mình chính xác là sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Em nghe theo chủ nhân.” Đường Đường rất tín nhiệm Hàn Dật Phong.
"Đây là chú ngữ." Tây Mặc đưa cho Đường Đường một tấm da dê vàng, “Vật nhỏ, ta không có lý do gì tổn thương ngươi, cho nên, không cần lo lắng."
Đường Đường đưa mắt nhìn Hàn Dật Phong, thấy anh không cự tuyệt, mới nhận lấy trang sách chú ngữ cũ nát kia.
Chú ngữ rất ngắn nhưng rất khó đọc, Đường Đường lại ngốc, học rất lâu mới miễn cưỡng nhớ hết.
Lần thứ nhất, tiểu gia hỏa biến ra cho mình một cái đuôi màu xanh lục.
"Phốc..." Huyết tộc thân vương rất không có hình tượng phun rượu đỏ trong mồm ra.
Lần thứ hai, Đường Đường niệm hơi thuần thục hơn, sau đó, tai cũng thành màu xanh.
"Ách..." Hàn Dật Phong sờ sờ cậu, ra dáng an ủi.
Đường Đường rất ảo não, cố gắng cố gắng nhớ lại cả buổi, rốt cục "Vèo" một phát, biến mất vô tung vô ảnh, chỉ thấy trên mặt đất lưu lại một đống quần áo.
"Đường Đường!" Hàn Dật Phong bị dọa hết hồn.
Đống quần áo giật giật, chậm rì rì leo ra một tiểu khủng long phiên bản thu nhỏ, móng vuốt nhỏ xíu ngắn cũn, đầu thật to, giống hệt trước đây, một chút cũng không thay đổi.
Hàn Dật Phong nhẹ nhàng thở ra, đem Đường Đường cất vào túi áo mình.
"Òm ọp!" Tiểu đông tây bất mãn thò đầu ra, cái gì cũng nhìn không tới rồi!
"Đi vào." Hàn Dật Phong đè cậu lại, cài nút túi áo, “Đến sẽ thả em ra.”
"JIU...UU!..." Trong túi truyền đến một tiếng rầm rì cực kỳ bất mãn, sau đó Hàn Dật Phong trơ mắt nhìn túi áo mình bị cào thủng một lỗ, từ bên trong thò ra một móng vuốt nhỏ màu xanh lục, hướng mình quơ quơ, sau đó lại nhanh chóng rụt về.
Hàn Dật Phong dở khóc dở cười, tiểu tử này lá gan càng lúc càng lớn rồi.
Mà ở Ma giới, tình huống Lâm Cảnh tựa hồ không hề tệ như Hàn Dật Phong tưởng tượng.
Ngày đó Lâm Cảnh đi theo chó bự không mục đích tiêu sái một trận, cư nhiên đến một cái trấn nhỏ, có nhà hàng có quán rượu, có người bán hàng rong đang rao bán một loại kẹo hình cầu, thậm chí còn có người đang khiêu vũ trong ballroom (một loại sảnh dành cho khiêu vũ, thường hình tròn, mái / trần hình vòm), cả địa phương nhìn qua không hề khác thành trấn bình thường, ngoại trừ người —— nếu như bọn họ có thể được gọi là người.
Ngày đầu tiên Lâm Cảnh đến thị trấn nhỏ, đầu tiên là nhìn thấy một mỹ nữ có cánh ở ngay chợ lộ đùi nhảy khêu gợi, tiếp theo lại thấy một quái vật nửa người nửa báo đang ăn xin, sau đó ngay khi cậu đang trợn mắt há mồm, một quái lão đầu mọc cái sừng dài đột nhiên lao tới, liều mạng đề cử lữ điếm (khách sạn, nhà nghỉ…), bia rượu nhà mình, lại còn… Ách, con gái lão.
Lâm Cảnh đối với nữ nhi của hắn tất nhiên không có hứng thú, đối với rượu hứng thú cũng không lớn, nhưng với cái giường mềm mại trắng noãn trong lời lão lại rất chờ mong, ký lai chi tắc an chi (sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy), Lâm Cảnh xem Harry Potter mà lớn đối với mấy chuyện ly kỳ, vật cổ quái này nọ tiếp nhận cực kỳ nhanh chóng, rất sảng khoái theo lão đầu vào lữ điếm.
Lữ điếm rất nhỏ, bất quá phòng ốc xác thực rất sạch sẽ, tường và ga giường đều màu trắng tuyết, khiến Lâm Cảnh hoảng hốt cảm giác mình cứ như vào bệnh viện.
"Đợi một chút!" Lâm Cảnh gọi lão đầu đang chuẩn bị đi ra ngoài lại, “Ta không có tiền..."
"Không sao không sao." Lão đầu cúi đầu khom lưng, thật cẩn thận lui ra khỏi phòng.
Đây là chuyện gì? Lâm Cảnh rất mạc danh kỳ diệu, nhưng lại nghĩ đến… có khi là Tây Mặc giở trò quỷ bên trong!
Tên khốn đó! Lâm Cảnh ném mình lên giường, lười suy nghĩ tiếp nguyên nhân, dù sao chuyện nên đến thì sẽ đến, mình từ nhỏ đến lớn, cũng không phải chưa từng bị bắt cóc.
Một lớn một nhỏ hai chó tử thần bò lên giường, một trái một phải vây quanh cậu.
Lâm Cảnh một tay ôm đại cẩu, tay kia đem tiểu bạch cẩu lật ngửa ra, duỗi ra ngón tay chọt nó.
Tiểu bạch cẩu ẳng ẳng kêu, bốn cái tiểu móng vuốt chụm lại một chỗ bảo vệ cái bụng.
Không giống với lâu đài Huyết tộc âm trầm, ở đây ánh mặt trời thật ấm áp, cẩn thận nghe một chút, tựa hồ còn có thanh âm của sóng biển.
Lâm Cảnh lo lắng hãi hùng vài ngày, cùng cún con chơi một trận xong, bất tri bất giác trầm trầm ngủ mất.
Tiểu cẩu bò vào lòng cậu, cuộn mình thành một quả cầu trắng.
Dưới lầu, chủ tiệm già nua đang múa bút lông ngỗng viết thư.
Một con dơi màu vàng treo ngược trên quầy rượu, lộ ra hàm răng đỏ máu, không kiên nhẫn quạt cánh.
----oOo----