Không giống những bạn giường trước kia, Morris luôn an an tĩnh tĩnh, không có biểu tình, thậm chí đối với mình có chút tránh né, nhưng chỉ cần ngẫu nhiên cười một cái, thì giống như băng tiêu tuyết tan, vì vậy càng thêm yêu chìu.
"Đáng tiếc hắn bình thường chẳng bao giờ cười." Một buổi tối nhàn rỗi nào đó, Nặc Lôi lôi kéo Freddy và Tây Mặc cùng uống rượu, chủ đề tự nhiên là tiểu tình nhân đáng yêu của mình.
“Cho thấy rõ hắn không vui.” Freddy một bên ngáp, một bên nhàm chán ứng phó hắn.
"Vì cái gì?" Nặc Lôi buồn bực, "Thế nhưng ta thì rất vui!”
Freddy nôn ra máu, còn cân nhắc có cần thu hồi lại quyền thống lĩnh Ma tộc quân đoàn hay không, giao cho tên ngu ngốc này, quả thực rất lo lắng!
“Vậy làm sao mới có thể khiến hắn cao hứng?" Nặc Lôi vẫn còn hỏi.
“Để hắn thượng ngươi.” Freddy một mực uống rượu giải sầu còn chưa nói gì, Tây Mặc đột nhiên nói lời kinh người.
Cơ mặt Freddy run rẩy một chút.
"Như vậy là hắn có thể cao hứng?" Nặc Lôi nghi hoặc.
Freddy há to mồm, vậy cũng được nữa hả? Cư nhiên không nổi trận lôi đình!
"Đương nhiên." Tây Mặc gật đầu, "Ngươi cao hứng, là vì ngươi thượng hắn a! Cùng một đạo lý.”
Nặc Lôi nhíu mày suy tư, thoạt nghe hơi ba xạo, nhưng lại có vẻ cũng có chút đạo lý!
"Ngươi nghe ta không sai đâu.” Tây Mặc vỗ vỗ vai hắn, "Mau trở về đi, làm theo lời ta bảo, cam đoan ngày mai hắn rất cao hứng!"
Nặc Lôi bị vẻ mặt chuyên gia của hắn hù dọa, quả nhiên liền đặt ly rượu xuống ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà.
"Hắn quả thực là sỉ nhục của Ma giới cao tầng!” Freddy vô lực, "Ta không thừa nhận tên ngu ngốc này là thống lĩnh của ta."
"Ta chỉ đùa một chút mà thôi." Tây Mặc đỡ trán, "Hắn cư nhiên tưởng thật, ta cần được yên tĩnh một chút."
Nặc Lôi trở lại tòa thành, Morris đang tựa vào giường đọc sách, trên mũi mang một cặp kính đen cổ xưa, thoạt nhìn hơi buồn cười lại có chút đáng yêu.
"Ở đâu ra?" Nặc Lôi buồn cười lấy xuống, đeo lên mũi mình, “Hệt như đồ cổ của ông nội ta.”
“Mua ở một cửa hàng tạp hóa đấy, vừa vặn.” Morris bị bộ dáng của hắn chọc cười, "Chỉ có ba đồng.”
"Bảo bối không cần sống ủy khuất như vậy.” Nặc Lôi vứt bỏ kính mắt, kéo Morris vào ngực mình, “Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho."
"Ừ, ta biết.” Morris đẩy hắn ra, "Đi tắm rửa a, đã muộn."
"Chờ ta trở lại." Nặc Lôi cọ xát lên cổ y, "Không cho phép ngủ trước."
Ý ám chỉ quá mức rõ ràng, Morris hơi không được tự nhiên, tuy hai người đã làm rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ.
Tuy lần nào hắn cũng đưa mình lên đỉnh, nhưng sau khi bình phục, lại cảm thấy lòng có chút trống rỗng, làm sao cũng không thể lấp đầy.
Nhưng dù như thế, Morris cũng hiểu được, mình bây giờ đã không còn chút chán ghét Nặc Lôi.
Từ khi sinh ra, lo lắng cho mình chỉ duy có bà, trừ bà ra, chính là hắn.
Tuy khởi đầu giữa hai người nghĩ lại mà kinh, nhưng dần dần thực sự bắt đầu không chú ý tới nữa.
Được một người nâng niu trong tay vô điều kiện như vậy, dù là tảng đá cũng phải nóng lên.
Morris ôm chăn, có chút xuất thần.
"Thân ái!” Nặc Lôi đột nhiên đảo lại cạnh y, dùng mái tóc ướt sũng cọ vào tai y.
Morris dở khóc dở cười, cầm khăn lông khô giúp hắn lau tóc.
"Hôm nay bọn ta đi uống rượu, Tây Mặc đã mang đến thiệt nhiều tiểu sủng vật." Nặc Lôi một bên ngoan ngoãn ngồi cho y lau tóc, một bên nói chuyện phiếm.
"... Tặng cho ngươi sao?" Tay Morris chậm lại.
“Phải, nhưng ta không lấy.” Nặc Lôi đem Morris áp dưới thân, cuối đầu hôn nhẹ y, “Ta đã nói, có ngươi là đủ rồi."
"Ta lại không dễ nhìn.” Tai Morris nóng lên, giọng nói có chút vị chua mà bản thân cũng không cảm thấy.
"Ai nói vậy, bảo bối rất dễ nhìn.” Nặc Lôi xoa gương mặt y, “Ta thích ngươi nhất."
Tai Morris triệt để đỏ lên.
Nụ hôn cuồng nhiệt cấp thiết rơi vào bên gáy, Morris né tránh, cảm thấy có chút ngứa.
Áo ngủ trên người bị cởi sạch, Morris mặt đỏ bừng nhìn hắn: "Nhẹ một chút được không?”
"Vì sao?” Nặc Lôi khẽ cắn bờ vai y.
"Lần trước có đau một chút." Morris rất xấu hổ.
"Lần này sẽ không.” Nặc Lôi ôm y xoay người, "Lần này đổi cho ngươi ở trên."
"A?" Morris cưỡi trên người hắn ngốc luôn.
"Có được không?" Nặc Lôi hỏi.
"Ta?" Morris lắp bắp, " Vì cái gì?"
"Tây Mặc nói, như vậy ngươi sẽ tương đối vui vẻ." Nặc Lôi cầm chặt tay y.
"Chỉ là vì khiến ta vui?" Morris khó có thể tin.
"Ngươi vui, ta cũng sẽ vui." Nặc Lôi không biết nói lời tâm tình, chỉ biết nói những gì trong lòng mình nghĩ.
Nếu hắn có thể cười, nếu hắn có thể vui vẻ, kỳ thật cũng không có gì không thể.
"Ngươi không muốn?" Thấy Morris một mực bất động, Nặc Lôi khẽ nhíu mày.
Morris cắn cắn môi, do dự ôm lấy hắn.
Cũng là lần đầu tiên, chủ động ôm hắn.
Chuyện xảy ra sau đó, Morris thậm chí không nhớ rõ, ký ức duy nhất, là Nặc Lôi cùng mình bốn mắt nhìn nhau.
Đôi con ngươi đen kịt, như cảnh đêm ôn nhu nhất, khiến chính mình vạn kiếp bất phục.
Sáng hôm sau, Morris là bị Nặc Lôi hôn tỉnh.
Nắng sớm rọi qua cửa sổ, chiếu vào hai người ôm nhau trên giường, rất yên tĩnh cũng rất tốt đẹp.
"Tối hôm qua... Ngươi vẫn ổn đó chứ?" Morris do dự nhìn hắn.
"Rất đau." Nặc Lôi khẽ nhíu mày, "Trước kia khi chúng ta làm, ngươi cũng khó chịu như vậy?"
Morris không nói.
"Vì sao không nói với ta?" Nặc Lôi dùng ngón tay cái cọ cọ khuôn mặt y, cảm giác mình đã tìm được chân tướng, "Trách không được ngươi một mực mất hứng."
"Không phải." Morris dở khóc dở cười.
Sinh vật đơn bào thường chẳng bao giờ nghĩ sâu, Nặc Lôi kiên định mà cho rằng, chỉ cần để Morris không đau nữa, vậy chính mình cùng hắn sẽ rất hài hòa, sau đó tiểu tình nhân đáng yêu của mình, sẽ cười với mình mỗi ngày.
Nhưng nếu ngày nào cũng bị áp, điều này hiển nhiên có chút không thực tế, vì vậy Nặc Lôi sau khi ăn xong bữa sáng, liền phóng đến đại học nổi danh nhất Ma giới, bắt đi mười mấy giáo sư.
"Ta quả thực sắp điên rồi!" Freddy nổi trận lôi đình, "Tên khốn nạn đó bắt cóc tất cả giáo sư, chỉ vì để nghiên cứu chế tạo xuân dược cho hắn?"
"Ngươi mau đi ngăn lại tên ngu ngốc đó!" Tây Mặc túm Morris đuổi tới phòng thí nghiệm, “Cứ tiếp tục như vậy, hình tượng của hắn trong lòng dân chúng sẽ không còn sót lại chút gì."
Trong phòng thí nghiệm, Nặc Lôi gác hai cái chân dài lên bàn thí nghiệm, đang nhàm chán đánh ngáp.
"Chúng ta trở về đi." Morris đi đến bên cạnh hắn.
"Không được, như vậy thật sự quá đau." Nặc Lôi túm y vào ngực, “Ta đã ra lệnh cho bọn họ, nhất định phải nghĩ biện pháp để ngươi không đau nữa! Tốt nhất là phải thoải mái y như ta!"
Morris cảm giác mình muốn đập đầu vào tường.
Khuyên bảo cả buổi không có hiệu quả, Morris rốt cục đành chịu thua.
“Sao còn chưa nghiên cứu ra?” Nặc Lôi tìm roi khắp nơi, "Ta đi quất họ!”
"Này!" Morris vội giữ chặt hắn.
"Bảo bối ngươi trước cứ chờ ta." Nặc Lôi tiếp tục tìm.
"Không cần thuốc gì hết.” Morris rốt cục đầu hàng, "... Đã rất tốt rồi."
"Có ý gì?" Nặc Lôi nhìn về phía y.
“Là, không cần thuốc.” Morris không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác, lại bị Nặc Lôi nắm cằm.
"Ngươi là nói, ta làm rất khá?" Nặc Lôi không thuận theo không buông tha hỏi y.
"..." Morris mặt đỏ bừng.
"Ngươi rất thoải mái?" Nặc Lôi da mặt rất dày tiếp tục hỏi.
"... Ừm."
"Vậy sao ngươi không vui?” Nặc Lôi nghi hoặc.
"Ta không có." Morris nhỏ giọng giải thích.
“Nhưng ngươi không cười!" Nặc Lôi cùng y đối mặt, "Cười một cái."
Nhìn người đàn ông tính tình hơi trẻ con trước mắt, Morris cảm giác ngăn cách giữa mình và hắn, đã từng chút từng chút, toàn bộ tan biến.
Khóe miệng giương lên độ cong đẹp mắt, ánh mắt so với bầu trời còn trong suốt hơn, cũng tràn đầy vui vẻ.
"Chúng ta về nhà a." Morris kéo qua tay hắn.
Nặc Lôi không nói gì, chỉ là ôm thắt lưng y, cúi đầu thật sâu hôn xuống.
Ngày hôm đó, được đời sau ghi lại, là bắt đầu của hạnh phúc.
Nặc Lôi rốt cục phát hiện, thì ra tiểu tình nhân của mình, cũng sẽ có lúc rất điên rất quậy phá, cũng sẽ cùng mình uống rượu, cùng nhau xem cuộc vui, cùng làm việc.
"Vĩnh viễn cùng nhau được không?” Nặc Lôi cầm tay y, nắm rất chặt rất chặt.
"Được." Morris gật đầu.
Tiểu phóng viên Ma tộc không chỉ một lần chụp được ảnh hai người ôm, hôn, thậm chí ân ái, tuy nhiên tấm hình đó bị vẽ gạch men (censored), còn dùng A và B thay thế tên người, nhưng người sáng suốt liếc qua là nhìn ra, địa điểm trong tấm ảnh, là hoa viên tư nhân của Nặc Lôi.
"Về sau không cho phép làm ở bên ngoài!" Morris mặt đỏ bừng.
“Nhưng mà bảo bối lúc ấy rõ ràng đã kêu rất êm tai..." Nặc Lôi sờ cằm.
Nói còn chưa dứt lời, một cái đệm dựa liền bay tới.
Lúc đầu, hai người kỳ thật đều rất nghiêm túc.
Đáng tiếc có một số việc, không phải muốn thế nào, là được thế ấy.
Bên nhau trường cửu là khó bao nhiêu, người chưa thử qua, tuyệt đối không biết.
Thời gian ở Ma giới trôi qua rất nhanh, một trăm năm, tựa hồ qua trong một cái chớp mắt.
Morris vẫn giống như trước đây, làm đội trưởng đội trị an. Tuy lúc tình yêu hai người cuồng nhiệt, Nặc Lôi cũng từng đề nghị, muốn cho y chức lớn hơn, nhưng đều bị Morris cự tuyệt.
Không muốn bị quá nhiều lời ong tiếng ve, hơn nữa mình cũng không có kinh nghiệm, có thể quản lý tốt đội trị an cũng đã rất thỏa mãn.
Nặc Lôi nói mấy lần, thấy Morris đều không muốn, vì vậy không đề cập đến nữa.
Càng về sau, khi Morris đã có kinh nghiệm, có thể đảm nhiệm chức vụ rất cao, Nặc Lôi lại chẳng quan tâm gì chuyện này, nói đúng hơn, là không hề quan tâm Morris.
Một trăm năm đối mặt cùng một người, cho dù có chán, cũng là lẽ thường đi?
Thiếu niên xinh đẹp Ma giới nhiều không đếm xuể, một ngày đổi một người cũng không thành vấn đề.
Nhiệt tình, ngượng ngùng, chủ động, lạnh lùng, người nào cũng so với người trong nhà mình đáng yêu hơn.
"Ta quả thực không nghĩ ra, hắn sao có thể một trăm năm duy trì một loại tính cách không thay đổi!" Nặc Lôi ôm một thiếu niên tóc bạc kể khổ, “Ta về muộn một chút, hắn cư nhiên còn hỏi ta đã đi đâu!"
Thiếu niên khóe mắt cụp xuống, nhìn như một chú thỏ trắng vô tội.
"Đêm nay lại đi khách sạn?" Thiếu niên ủy khuất nhìn Nặc Lôi.
"Khách sạn không tốt sao?" Nặc Lôi qua loa.
Tuy cảm thấy mình tìm người khác chẳng có gì sai, nhưng không biết vì sao, Nặc Lôi luôn có một loại cố chấp, không muốn bị Morris chứng kiến.
“Nhưng mà em muốn tới nhà ngài.” Thiếu niên làm nũng, "Nghe nói chỗ đó có suối nước nóng xa hoa nhất Ma giới, em muốn coi.”
“Chẳng có gì đẹp.” Nặc Lôi vỗ vỗ mặt y, “Đừng rộn.”
"Liếc mắt nhìn một cái cũng không được?" Thiếu niên rất thất vọng.
"Về sau có cơ hội sẽ mang ngươi đi." Nặc Lôi dỗ y.
Thiếu niên bĩu môi, thần tình mất hứng.
Nặc Lôi đột nhiên cũng có chút buồn phiền.