Từ lần trước ở Ma chi dực quậy một trận, mọi người Ma giới đã biết thân vương gần đây rất sủng một tiểu manh manh nhân loại, vì vậy sau đó Lâm Cảnh ra khỏi cửa, phát hiện mình mặc kệ đi tới chỗ nào, ánh mắt mọi người quăng tới không hiểu sao đều tràn đầy một loại ý vị nóng bỏng rất khó nói rõ.
"Đây là có chuyện gì?” Lâm Cảnh hung thần ác sát túm cổ áo Tây Mặc rống, "Mau ra ngoài làm sáng tỏ, cứ nói đó là lời đồn! Tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì!”
“Cậu càng để ý, họ càng hăng say." Tây Mặc khóe miệng câu lên, nắm cằm cậu ta sáp qua hôn một cái, "Không sao, qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ tự động buông tha.”
Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, đợi Lâm Cảnh kịp phản ứng, tiện nghi đã bị chiếm mất rồi!
“Anh tên sắc lang này!” Lâm Cảnh phẫn nộ dùng tay áo lau miệng.
"Thực xin lỗi, kìm lòng không được." Tây Mặc cười vô tội.
“Cách tôi xa một chút!" Lâm Cảnh chỉ vào hắn, "Ba mét!”
"Nhưng hôm nay chúng ta phải học hỏa cầu thuật." Tây Mặc thực khó xử, “Cách xa như vậy, làm sao dạy cậu vẽ ra ma pháp đồ?”
"Cái gì?" Lâm Cảnh mắt sáng ngời, "Cái đó là gì?”
"Ma giới lúc vào trận tác chiến sử dụng một loại ma pháp." Tây Mặc giải thích, "Lợi dụng minh tưởng thuật, lực khống chế cùng lực cảm ứng với hỏa nguyên tố trong không khí, trong đầu vẽ ra Lục Mang Tinh nguyên tố đồ, dùng để triệu tập lửa hội tụ cùng nhau, sau đó công kích trận doanh quân địch từ xa, tính phòng ngự tương đối kém, nhưng lực công kích là nhất lưu."
"Thật? Tôi có thể học?" Lâm Cảnh kích động, tuy là…nghe không hiểu lắm! Nhưng mà! Tưởng tượng thôi cũng rất trâu bò! Giống như Super Mario! Super Mario xài hỏa cầu thuật!
“Cậu đương nhiên có thể học." Tây Mặc lộ ra dáng tươi cười thực hiện được gian kế, “Tốt rồi, cậu ở đây luyện tập triệu tập hỏa nguyên tố một chút, tôi qua chỗ Freddy, rất nhanh sẽ trở lại.”
"Được a!" Lâm Cảnh cuồng gật đầu, ôm sách ma pháp bắt đầu gặm, đọc mệt lại nghĩ đến Super Mario! Trong lòng mặc niệm không thể ngủ! Nhất định phải học được! Học xong rất trâu bò! Về sau nhìn ai không vừa mắt! Liền “oanh” một tiếng phóng cái hỏa cầu! Khoái không chịu nổi có biết không! Có biết không! Có! Biết! Không!
Lâm Cảnh trong phòng một bên chảy nước miếng một bên ảo tưởng kịch liệt bành trướng, đến khi nghe được tiếng mở cửa mới hoàn hồn, sau đó chỉ thấy một người hầu gái đẩy một chiếc xe nhỏ đến.
"Cái gì vậy?" Lâm Cảnh hiếu kỳ.
“Là lễ vật dân chúng Ma giới dâng cho ngài.” Hầu gái trả lời.
"Lễ vật? Cho tôi sao?" Lâm Cảnh khó hiểu, "Tại sao phải cho tôi lễ vật?"
"Bởi vì bọn họ đều là fan hâm mộ của ngài." Hầu gái từ ngăn dưới cùng chiếc xe lấy ra một chồng tờ rơi đưa Lâm Cảnh, "Ngài xem."
Lâm Cảnh nhận lấy khẽ lật, liền hết hồn, trên cùng của tờ rơi in ảnh chụp của mình, bên dưới tấm ảnh viết một hàng chữ to đùng —— Fan club nhiệt huyết chiêu mộ thành viên!
"Gia nhập fanclub của tôi, còn được hưởng hai túi gạo cùng một kim tệ do bệ hạ trợ cấp?" Lâm Cảnh bị chấn kinh đến u mê rồi! Cái này là cái chuyện quái gì!
"Thân vương tuy bề ngoài là Huyết tộc, nhưng trên người ngài ấy cũng có một nửa huyết thống Ma tộc." Hầu gái chủ động giải thích, "Lúc trước trong cuộc chiến Thần – Ma, thân vương một mình đánh lùi quân đoàn một vạn Thiên Sứ, là anh hùng của cả Ma giới, mọi người rất sùng bái ngài ấy, hơn nữa —— "
"Ngừng!" Lâm Cảnh không thể không đánh gãy lời nàng, "Cái đó và tôi có quan hệ gì?"
"Ngài là tình nhân của thân vương, toàn Ma giới đều biết.” Hầu gái có chút đỏ mặt, “Hơn nữa nghe nói Thần giới cũng biết."
Câu chuyện trên tờ rơi duyên dáng đau thương lại động lòng người, Nhân tộc manh manh ốm yếu mềm mại nhu thuận xinh đẹp lúc đang bị quái thú đuổi giết đã gặp Huyết tộc thân vương thần bí uy mãnh cường thế bá đạo, sau đó hai người nhất kiến chung tình, từ nay về sau ngày ngày tư thủ* đêm đêm triền miên, tách ra một giây tâm đã đau đến run rẩy! Sáng sớm ngủ dậy thân vương sẽ ôn nhu hôn tỉnh tiểu tình nhân, lúc dùng cơm thân vương sẽ thử trước độ ấm cùng hương vị tất cả các món, rồi mới dùng muỗng bằng bạc đút vào miệng nhỏ xinh của em ấy, trong lúc đó còn không ngừng hôn lên nước mắt tiểu tình nhân vì ái tình mà rơi! Khi xử lý sự vụ, tiểu tình nhân thân thể xích lõa sẽ như mèo nhỏ cuộn mình trong lòng thân vương, thỉnh thoảng rên rỉ làm nũng! Lúc tắm rửa, thân vương lãng mạn và ôn nhu sẽ rải đầy cánh hoa hồng đến từ Châu Âu trong bồn tắm, sau đó trong hương thơm hoa hồng, ôn nhu tiến vào thân thể chặt chẽ nóng bỏng của tiểu tình nhân...
*Tư thủ: Chăm lo cho nhau, nương tựa lẫn nhau
Lâm Cảnh chấn kinh hết nửa ngày, mới kịp phản ứng cái Nhân tộc manh manh kia chính là mình! Là mình! Thì ra bản thân mình kích động một chút sẽ ngất!! Đang êm đẹp ca hát ăn lẩu, đột nhiên sẽ rơi xuống nước mắt ưu thương!! Một ngày phải uống ba mươi bốn loại thuốc!! Uống thuốc xong sẽ làm nũng đòi “sữa”!! Sữa ở chỗ này là cái gì!! Tại sao phải đánh dấu ngoặc kép!!
Ta XXX ***!! Ta! X!
Điên máu!
Mà trong Vong linh thánh điện, Đường Đường đang rầu rĩ lật xem đống báo kia.
"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong xem xong một đống sách, ngẩng đầu liền thấy tiểu gia hỏa đối diện mình đang ủ rũ.
“Trên báo nói, Tiểu Cảnh là vì một con quái thú, mới cùng thân vương quen biết a.” Đường Đường ỉu ỉu xìu xìu hỏi, "Con quái thú kia, là nói em sao?”
"Quái thú?" Hàn Dật Phong hồi tưởng lại tiểu khủng long ngốc nghếch lúc trước, rất không có tâm đồng tình mà cười ra tiếng.
“Họ còn nói, lúc trước em vừa phun lửa vừa đuổi Tiểu Cảnh, muốn cướp anh ấy về làm công chúa của em.” Đường Đường vẻ mặt như đưa đám, “Đây đều là cái gì a!"
“Không vui thì đừng xem." Hàn Dật Phong gõ gõ đầu cậu, “Mấy hôm nay luôn theo bồi anh đọc sách, có buồn không?”
"Không buồn." Đường Đường lắc đầu.
“Thật không buồn?” Hàn Dật Phong híp mắt hỏi lại lần nữa.
"Ừm...... Có một chút.” Đường Đường có chút ngượng ngùng.
“Anh mang em ra ngoài chơi." Hàn Dật Phong buồn cười nhìn cậu, "Chúng ta trước đi tìm Tiểu Cảnh?"
“Được!” Đường Đường cười híp mắt, trước khi đi không quên lấy từ trong khay một bó kẹo trái cây cất vào túi áo.
"Không được ăn nhiều như vậy." Hàn Dật Phong gõ đầu cậu, “Một ngày hai cái!”
"Là cho Tiểu Cảnh đó." Đường Đường che túi áo, "Ăn ngon!"
"Đối với cậu ta tốt như vậy?" Hàn Dật Phong niết mặt cậu.
“Ừm.” Mặt Đường Đường bị kéo biến hình, "Bởi vì anh ấy là bằng hữu của chủ nhân, cũng là bằng hữu của em!"
Hàn Dật Phong cười lắc đầu.
Về đến lâu đài, Hàn Dật Phong còn chưa kịp đi vào, chỉ thấy Lâm Cảnh rống giận chạy ra.
"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong vội túm cậu lại, "Ai khi dễ cậu?”
“Anh tới vừa lúc, tôi đang muốn đi tìm anh!” Lâm Cảnh ôm tay áo Hàn Dật Phong, “Tôi phải đi về! Anh mau dẫn tôi về!”
“Được.” Hàn Dật Phong gật đầu.
“Hả?” Hàn Dật Phong sảng khoái như vậy, ngược lại làm cho Lâm Cảnh sợ, “Anh không hỏi tôi là nguyên nhân gì?"
"Bị hắn cường?” Hàn Dật Phong hỏi.
“… Anh thật là người đặc biệt nhàm chán!" Lâm Cảnh tức giận đẩy Hàn Dật Phong một cái, dắt Đường Đường đi lên phía trước, "Đi, bọn họ đều là người xấu, tôi mang cậu đi uống rượu."
"Chủ nhân..." Đường Đường bị bắt thất tha thất thểu, đáng thương quay đầu nhìn Hàn Dật Phong.
“Cậu tự đi mà uống rượu, đừng dạy hư Đường Đường." Hàn Dật Phong đem tiểu gia hỏa túm trở lại trong lòng mình, “Nhưng mà tôi nhắc nhở cậu, ra khỏi khu vực thành bảo, có tối thiểu một trăm phóng viên đang đợi cậu.”
…
“Tôi hận họ!” Lâm Cảnh ngay cả khí lực để xù lông cũng không có, đặt mông ngồi trên bồn hoa uể oải.
"Nói thật, để tôi đưa cậu về đi.” Hàn Dật Phong ngồi xổm trước người cậu, “Thế nào?”
"... Nhưng mà tôi gần đây đang học ma pháp." Lâm Cảnh do dự.
"Ma pháp?" Hàn Dật Phong giật mình.
"Đúng vậy đúng vậy!" Lâm Cảnh phấn khởi gật đầu.
Ngao ô… Ngao ô…, mình còn chưa cùng Dật Phong với Đường Đường khoe nữa!
"Đến đến tôi biểu diễn cho hai người xem, tôi sẽ biến ra hỏa cầu!” Lâm Cảnh thực trịnh trọng dặn dò Đường Đường, "Cậu cách xa một chút, coi chừng bị phỏng đó!”
Đường Đường vội trốn ra sau lưng Hàn Dật Phong, ló ra nửa cái đầu nhỏ xem.
Lâm Cảnh xắn tay áo, hít sâu hai hơi, sau đó nhớ lại chú ngữ một chút, sau đó! Bi kịch đã xảy ra!
Bởi vì quá khẩn trương, cái đó… Chú ngữ gì đó, hoàn toàn quên rồi! Quên! Mất! Tiêu! Rồi!
Mẹ nó có cần mất mặt vậy không a, Lâm Cảnh nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Hàn Dật Phong cùng Đường Đường đều đang không chớp mắt nhìn mình, vì vậy lại ho khan hai tiếng.
“Cậu là đang tính hát hả?” Hàn Dật Phong khinh bỉ.
“Anh lăn tăn cái gì!" Lâm Cảnh căm tức, “Không được quấy rầy!"
“Được, tôi không quấy rầy, cậu tiếp tục." Hàn Dật Phong rất phối hợp.
Lâm Cảnh xoa xoa mũi, định lấy cớ đi tiểu đi tiểu rồi liếc mắt coi lại sách ma pháp, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cách đó không xa đột nhiên nổ tung một cái hỏa cầu!
“A?” Lâm Cảnh mạc danh kỳ diệu, tình huống gì đây, mình rõ ràng còn chưa có làm gì hết trơn!
"Oa! Tiểu Cảnh thật là lợi hại!" Đường Đường giật mình trừng to mắt.
"Ách, bình thường bình thường, tiểu case.” Lâm Cảnh cười ngượng ngập, “Mấy chuyện gì gì đó, tôi đi toilet trước!”
Nhìn thân ảnh Lâm Cảnh biến mất tại góc cầu thang, Hàn Dật Phong quay đầu nhìn về phía bên kia, lạnh lùng mở miệng: "Anh định ngồi xổm trên tàng cây tới khi nào?"
Cách đó không xa cây cối sàn sạt rung động, từ trong đống lá cây nhảy ra một người.
"Thân vương!" Đường Đường bị dọa, theo bản năng trốn ra sau Hàn Dật Phong, nhưng nghĩ đến phải dũng cảm, vì vậy lại nhích ra một tí xíu.
"Lợi hại." Tây Mặc hướng Hàn Dật Phong khiêu mi, "Không cần bất luận ma pháp gì, cư nhiên có thể cảm giác được sự hiện hữu của tôi, độ nhạy cảm của cậu quả nhiên không tầm thường."
“Anh đang dạy cậu ấy ma pháp?” Hàn Dật Phong sắc mặt thật không dễ coi, “Cậu ấy là nhân loại, học ma pháp rất có thể sẽ bị phản phệ, anh có ý tứ gì?!"
“Chọc cho cậu ấy vui vẻ mà thôi." Tây Mặc nhún nhún vai, "Yên tâm, tôi lập kết giới bảo hộ trên người cậu ấy, chỉ cần ma pháp của tôi không biến mất, thì không có thứ gì có thể tổn hại đến cậu ấy, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?" Hàn Dật Phong truy vấn.
“Hơn nữa cậu ta là đệ tử ngốc nhất của tôi, cho dù thật sự bị phản phệ, chắc cũng chỉ thiêu được lông mi cậu ta.” Tây Mặc cười lắc đầu, "Không nói những thứ này, cùng đi uống một ly thế nào? Thuận tiện mang cậu đi gặp vài gia hỏa thú vị.”