- Nhóc à...
Nghe anh bạn lặp lại điều cô vừa nói với ý đang trêu chọc mình, Tần Lãng lập tức nắm lấy vai và cánh tay của Di Quân kéo anh ấy đứng dậy:
- Ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Di Quân cứ thế mà bị anh lôi đến cửa, anh ấy có chút phản kháng, cố đẩy Tần Lãng ra, nhưng hành động kháng cự, giằng co của đôi bên khiến người ngoài nhìn vào lại thấy hệt như đang ôm ấp theo cách thức khá bạo lực.
Ninh Mịch đứng ngây người, tròn mắt nhìn hai người đàn ông đang có cử chỉ lạ. Đến khi cánh cửa đóng sầm lại, cả hai cũng đã ra khỏi phòng, cô ngập ngừng thốt lên:
- Gì vậy chứ? Chẳng lẽ...
Ninh Mịch rùng mình một cái, cô hoang mang bởi sự suy diễn về mối tình đồng tính của hai chàng trai vừa xuất hiện ở trước mặt cô.
...
Rời khỏi phòng, anh kéo bác sĩ Vương ra ngoài ban công để tiện nói chuyện. Cảnh tượng vừa rồi khiến Di Quân không thể chần chờ thêm được nữa, anh ấy vội đặt câu hỏi:
- Rõ ràng tôi nghe thuộc hạ của cậu nói cô ấy đã trốn khỏi đây, nhưng bây giờ lại đột ngột xuất hiện trong phòng của cậu. Chưa hết, cậu còn mua cho cô ấy...
Anh thừa biết cậu bạn thân muốn nói đến điều gì nên lập tức cắt ngang lời của anh ấy:
- Chỉ là bất đắc dĩ thôi, cậu đừng hiểu lầm.
Anh không muốn Di Quân có những suy nghĩ sai lệch. Tuy nhiên những gì mà Di Quân nhìn thấy khiến anh ấy không muốn nghĩ sâu xa cũng chẳng được.
- Hiểu lầm gì chứ, mọi chuyện đã rõ rành rành ra đó rồi mà. Lúc nãy cô ấy còn gọi cậu là nhóc, ôi trời, Tần Lãng à, cậu từng tuy bố không màn nữ sắc nhưng bây giờ lại một bước tiến trở thành phi công luôn sao?
Bác sĩ Vương có ý nói anh lái máy bay, quen người phụ nữ lớn tuổi hơn khi nghe cô gọi anh là "nhóc". Hướng suy nghĩ của Di Quân thực chất rất hợp lý với những gì anh ấy đã nhìn thấy.
Tần Lãng lập tức đánh vào vai của bác sĩ Vương, quả thật tình ngay lý gian, khiến anh phải lao đao khổ sở, dù nói thật nhưng vẫn bị nghi ngờ.
- Không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi làm như vậy vì muốn cô ta chữa bệnh cho Kính Huân.
Nghe đến đây biểu cảm của Di Quân lập tức thay đổi, từ bất ngờ, trêu chọc và thích thú sang khó hiểu, ngạc nhiên.
- Muốn cô ấy chữa bệnh cho Kính Huân, chuyện này là sao? Cậu nói rõ hơn đi.
Tần Lãng đành giải thích rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Từ việc anh xem cô như kẻ phạm tội cho đến lúc phải cắn răng chiều theo ý cô. Câu chuyện nửa buồn nửa vui này khiến bác sĩ Vương chẳng biết phải biểu cảm thế nào cho phù hợp.
- Thì ra cô ấy là bác sĩ. Tôi đã từng nghe danh bác sĩ Triệu của bệnh viện Tegan tuy còn trẻ tuổi nhưng rất tài giỏi, thật không ngờ lại chính là cô ấy. Nhưng cậu lừa người ta như vậy mà không thấy áy náy à?
Nghe Di Quân buộc tội, anh lập tức phản biện:
- Lừa gạt gì chứ?
Di Quân biết anh vì Kính Huân nên mới làm như vậy, tuy nhiên cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đến lúc mọi chuyện vỡ lẽ sẽ càng khó giải thích.
- Về chuyện tuổi tác, cậu định đóng giả cậu nhóc mười tám tuổi đến bao giờ? Đến lúc cô ấy phát hiện ra thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng.
Tần Lãng lại không nghĩ vậy, dì sao mục đích của anh chỉ cần cô đồng ý chữa bệnh cho Kính Huân, đến khi xong việc rồi thì chẳng hẹn gặp lại, e rằng đến lúc đó cô còn chưa kịp biết được sự thật.
- Là do cô ta tự nghĩ như vậy, tôi chỉ thuận theo thôi.
Di Quân thở một hơi bất lực, nhìn anh bạn từng khẳng định không muốn yêu đương hay va vào phụ nữ nhưng bây giờ chính Tần Lãng lại bày ra mớ hỗn độn liên quan đến Ninh Mịch, để xem anh sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
...
Hai ngày sau, tại bệnh viện Tegan...
Ninh Mịch đã trở lại Hồ Khê từ sáng hôm qua, cô được vệ sĩ trong tòa lâu đài đưa về, chuyện này là do Tần Lãng đã căn dặn thuộc hạ, tuy nhiên cô lại nghĩ Ngụy Tần Lãng là ba của anh.
Dù sao chuyện cô mất tích đã được lên tivi, nếu anh còn không mau chóng sắp xếp đưa cô trở về thì sớm muộn cũng lớn chuyện. Ninh Mịch đã thỏa thuận với "em trai", cô sẽ không nói ra chuyện mình đã đến lâu đài rồi bị bắt nhốt và bị thương.
Ninh Mịch nói dối với mọi người rằng cô đến Đông Du thăm người thân, nhưng rồi đi lạc vào khu rừng lớn, xe lại đột ngột hết xăng, phải loay hoay trong rừng hơn hai ngày mới được người dân vô tình nhìn thấy và giúp đỡ. Vốn là người tham công tiếc việc, dẫu đang bị thương chưa khỏi hẳn nhưng cô vẫn tỏ ra khỏe mạnh mà đi làm để đồng nghiệp không nghi ngờ.
Đến giờ nghỉ trưa, cô đang chuẩn bị cùng đồng nghiệp đến căn tin dùng bữa thì xe cấp cứu đã dừng bánh trước sảnh lớn bệnh viện kèm theo tiếng còi hú vô cùng chói tai.
Các bác sĩ và y tá lập tức chạy đến đẩy giường cấp cứu trên xe vào thẳng bệnh viện. Do đang giờ nghỉ trưa nên chỉ còn vài bác sĩ ở lại trực, Ninh Mịch đứng ra hỗ trợ mọi người.
Nam bệnh nhân tầm bốn mươi tuổi đang nằm yên bất động, trên người mặc vest đen, chiếc áo sơ mi trắng bên trong nhem nhuốc màu máu do trúng đạn. Trong lúc ông ta được đẩy vào trong, cô vừa chạy theo giường bệnh đang di chuyển vừa dùng đèn bút soi Camelion để kiểm tra đồng tử của bệnh nhân, đồng thời xem xét sơ bộ vết thương trên ngực người đàn ông.
Ninh Mịch nhìn các y tá xung quanh rồi dứt khoát nói:
- Đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị tiến hành lấy đạn ra khỏi cơ thể.
Bệnh nhân mơ màng trên giường bệnh khi chuẩn bị được đẩy vào phòng phẫu thuật, ông ta đột ngột thều thào, cất tiếng nói nhờ vào chút ý thức còn xót lại:
- Ngụy Tần Lãng, tao sẽ giết mày.