- Đừng động vào tôi.
Tần Lãng lúng túng vì lần đầu bị người yêu giận. Anh im lặng lái xe trở về nhà cô. Khi nghe dừng bánh trước cửa nhà, cô vẫn không nói lời nào. Ninh Mịch lạnh lùng mở cửa xe, anh cũng vội bước ra ngoài, khi cô đi lướt ngang qua anh để vào nhà, Tần Lãng vội vã giữ tay cô lại:
- Tôi chỉ có em thôi, cô gái đó và tôi không có gì cả.
Ngay từ đầu vốn dĩ cô đã đặt nặng chuyện chênh lệch tuổi tác và rất lo lắng nếu yêu nhau, anh sẽ sớm chán cô. Nào ngờ bây giờ cô lại nhìn thấy ảnh cô gái khác trong ví của anh, thử hỏi làm sao Ninh Mịch có thể vờ như không có gì mà cho qua được.
- Nếu nói vậy thì ngay cả ý nghĩa của việc để hình người con gái nào đó trong ví cậu cũng không biết sao?
Những điều cô nói anh hoàn toàn hiểu rõ, nhưng vì một chuỗi sự việc có liên quan đến nhau khiến anh buộc lòng phải nói dối hết lần này đến lần khác, để rồi khi nhìn lại thì mọi chuyện đã rối tung cả lên. Lời nói dối muốn che giấu thì cần được bao che bằng một lời dối trá khác, vòng lẩn quẩn lừa dối cứ không ngừng kéo dài, đến lúc hối hận lại khó tìm thấy điểm quay đầu.
- Ninh Mịch...
Nghe anh gọi tên mình, cô bực tức nói:
- Đừng gọi tên tôi. Giờ tôi đã nhận định rất rõ, chúng ta không hợp nhau, tiếp tục cũng chỉ tốn thời gian vô ích mà thôi.
Anh có điều không thể nói ra nhưng cô lại tưởng suy nghĩ của anh còn quá non nớt và thích những điều mới mẻ. Cô cần sự an toàn, vậy nên khi bên anh khiến cô không ngừng lo lắng. Dù ngay từ đầu cô đồng ý quen anh là vì chuyện của chị hai, nhưng tình cảm cô dành cho anh là thật, bây giờ phát hiện ra anh có người con gái khác trong khi cả hai chỉ vừa bước vào mối quan hệ yêu đương được vài ngày, thật tâm lúc này Ninh Mịch không còn muốn tiếp tục.
- Đừng gặp nhau nữa.
Trong khi anh vẫn chưa hiểu rõ câu nói của bạn gái thì cô đã giận dỗi bỏ vào nhà. Anh liền đuổi theo nhưng không kịp vì cô đã đóng sầm cửa và khóa lại, bỏ mặc anh đứng bên ngoài với mớ hỗn độn. Ninh Mịch đang nghĩ anh đã có bạn gái khi đang học cấp ba nhưng lại bắt cá hai tay mà cưa cẩm cô.
- Ninh Mịch à, mở cửa ra đi, tôi muốn giải thích với em...
Hiện tại cô không muốn nghe anh nói bất cứ điều gì cả. Cô rất thất vọng mà đi thẳng vào phòng. Vừa nằm xuống giường cô đã bật khóc, chỉ trách bản thân lại đem lòng yêu một "cậu nhóc" mới mười tám tuổi để rồi bị trêu đùa. Càng nghĩ cô chỉ càng thêm tuyệt vọng và muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện với anh. Từ khi chấp nhận quen nhau, cô vẫn chưa điều tra được thông tin nào có giá trị, rốt cuộc mục tiêu ngay từ đầu cô vẫn chẳng thể thực hiện được.
Tần Lãng ngô nghê vì không có kinh nghiệm yêu đương, bị người yêu giận nhưng cứ loay hoay chẳng biết phải làm thế nào. Anh gọi điện cho Ninh Mịch, muốn năn nỉ cô mở cửa nhưng cô vì giận nên nhất quyết không bắt máy.
...
Sáng hôm sau, tại bệnh viện Tegan,
Cô bước vào cửa bệnh viện, ấn dấu tay lên máy chấm công để ghi nhận giờ đi làm. Phía dằng sau bác sĩ Tô cũng vừa lúc đi đến, cô ấy cất lời:
- Mịch Mịch yêu dấu à.
Dạo gần đây Yến Thời rất vui vẻ, công việc thuận lợi, tình yêu ngập tràn, trái ngược hoàn toàn với cô. Cô ấy cũng đặt tay lên máy chấm công rồi cùng cô đi vào trong thang máy.
- Này, cậu và em họ gì đó của cậu, mấy hôm nay có tiến triển gì không?
Nghe Yến Thời hỏi thế, cô liền nhận ra cô bạn thân đã nghi ngờ và không tin anh là em họ của cô. Cũng may lúc này trong thang máy không có ai ljacs ngoài hai người, nếu không cô sẽ rất xấu hổ.
- Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?
Dù đã đoán ra được lý do nhưng Ninh Mịch vẫn không vội thừa nhận, cô vờ ngô nghê hỏi lại.
Bác sĩ Tô mỉm cười đầy ẩn ý:
- Cậu không giấu được mình đâu, bạn thân với nhau mười năm, bây giờ đột ngột xuất hiện em trai họ lạ lẫm, cậu nghĩ mình ngốc à? Mau khai ra để còn nhận được sự khoan hồng.
Đúng như cô nghĩ, không thể giấu được người bạn thân thiết. Nhưng lúc này cũng không thích hợp để tâm sự vì thang máy đã dừng ở khoa hô hấp, Ninh Mịch liền mượn cớ mà thoát thân:
- Đến rồi, mình đi trước đây, gặp lại cậu sau.
Do tính chất công việc cùng làm bác sĩ nên cô và Yến Thời rất bộn rộn, ngoài ra cô ấy đã có người yêu nên thời gian dành cho bạn thân càng eo hẹp, vậy nên tuy làm chung một bệnh viện nhưng gặp nhau cũng không phải điều dễ dàng, muốn tâm sự lại chẳng có đủ thì giờ.
...
Cô chăm chỉ làm việc đến giờ nghỉ trưa. Ninh Mịch tranh thủ đi bộ đến siêu thị ở gần bệnh viện để mua ít đồ vì đến giờ tan làm cô sợ đi mua sẽ trễ chuyến xe bus.
Trong quầy đồ khô, Ninh Mịch lựa chọn một số món ăn dự trữ, hôm nào về nhà trễ có thể lấy đồ ăn sẵn ra làm nóng là dùng được ngay, tiết kiệm tối đa thời gian.
Cô chọn lựa vài món đồ rồi cho vào giỏ hàng. Trùng hợp thay, Tần Lãng cũng đang mua đồ ở siêu thị, hôm nay Khả San đã đến công ty của anh hai để mang đồ ăn bà nội nấu cho anh. Cô bé rủ anh tối nay cùng nhau nấu nướng, tạo bất ngờ cho bà nội, vậy nên tranh thủ giờ nghỉ trưa của Tần Lãng, hai anh em đã cùng nhau đi siêu thị.
Khả San vui vẻ choàng tay anh, cô bé chỉ vào túi hoa quả sấy rồi nói:
- Anh hai, loại hoa quả sấy bà nội thích này, không ngờ hôm nay lại có bán ở siêu thị.
Tần Lãng tinh tế đáp:
- Vậy chúng ta lấy nhiều một chút.
Hai anh em vui vẻ cùng nhau mua đồ, Ninh Mịch đang đứng ở quần hàng ngay bên cạnh, cô vô tình đi ngang qua vị trí anh đang đứng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh cùng một cô gái thân thiết nói cười, trong khi hôm qua cả hai vừa bất hòa, tim cô chợt nhói đau như bị bóp nghẹn, nhìn kỹ một chút, cô càng bàng hoàng khi phát hiện ra cô gái đang đi cùng anh chính là người con gái mà anh đã để ảnh trong ví...