- Em vào đây, tạm biệt anh.
Tần Lãng vội nắm tay cô giữ lại, giọng nói có phần nũng nịu:
- Em sẽ ở lại bệnh viện mỗi tối trong bao lâu nữa?
Vừa nghe anh hỏi cô liền biết anh bám vợ nên không muốn xa cô, Ninh Mịch nở nụ cười:
- Khoảng năm ngày nữa chị hai sẽ xuất viện, lúc đó em không cần ở lại bệnh viện vào buổi tối nữa.
Bây giờ đối với anh phải xa cô một ngày thôi đã cảm thấy dài như một năm chứ đừng nói chi đến việc không được ở cạnh bạn gái vào buổi tối trong năm ngày.
Tần Lãng vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô đứng sát vào người anh:
- Lâu vậy sao?
Cô phì cười vì câu hỏi nhõng nhẽo hết chỗ nói của bạn trai:
- Chỉ có vài ngày thôi mà, em sẽ gọi điện cho anh mỗi ngày. Sao hả? Đừng nói là anh nhớ em không chịu được đấy?
Anh chẳng chút giấu giếm, ở trước mặt cô, Tần Lãng luôn thoải mái thể hiện cảm xúc yêu đương dành cho đối phương.
- Đúng vậy, chỉ một ngày thôi anh đã nhớ em không chịu được.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nhón chân hôn lên má anh:
- Vài ngày sẽ qua rất nhanh thôi. Bây giờ em phải vào với chị hai rồi, tạm biệt anh.
Cô vừa định đẩy nhẹ tay anh ra thì Tần Lãng lại siết chặt giữ cô lại. Anh hôn lên môi cô rồi đặt cằm lên vai của bạn gái mà nũng nịu:
- Không có em bên cạnh, anh sẽ không ngủ được.
Thấy anh bám người thế này, quả thật cô cũng không nỡ xa anh, nhưng thời gian này chị hai đang cần cô chăm sóc nên Ninh Mịch phải ưu tiên cho người chị thân yêu nhiều hơn.
- Đừng nhõng nhẽo nữa, khi nào chị hai xuất viện em sẽ bù cho anh, sẽ khao anh một bữa thật ngon chịu không?
Tần Lãng gian xảo nên muốn được cô bù đắp đặc biệt hơn như vậy chứ nào phải một bữa ăn đơn thuần theo nghĩa đen:
- Được, nhưng anh muốn tự chọn địa điểm.
Cô lại ngây ngô không hề hay biết ẩn ý anh đang muốn nói đến nên liền gật đầu đồng ý:
- Cứ tùy anh quyết định. Thôi em phải vào với chị hai đây. Bái bai.
Tần Lãng cố nắm tay người yêu giữ lại, anh đặt vội lên môi cô một nụ hôn đầy lưu luyến:
- Tạm biệt em yêu.
Nghe anh nói lời ngọt ngào hơn cả đường mật, cô vừa ngượng vừa hạnh phúc, Ninh Mịch mỉm cười đáp:
- Em vào trong đây, anh về nghỉ ngơi sớm đi.
Cô bước qua cổng bệnh viện nhưng không quên quay người lại nhìn anh rồi vẫy tay tạm biệt một lần nữa. Cả hai trao ánh mắt nhìn nhau đầy luyến lưu, tình cảm của cặp đôi ngày càng trở nên thắm thiết.
...
Sáng hôm sau,
Cô ra ngoài cổng bệnh viện để mua đồ ăn sáng cho chị hai vì còn sớm nên căn tin bệnh viện chưa mở bán. Nào ngờ vừa bước ra khỏi cổng cô đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy xe ôtô của anh vẫn đang đỗ ở ngay vị trí cũ như chiều hôm qua.
- Chẳng phải... đây là xe của anh ấy sao?
Ninh Mịch vội bước đến gần, cô cúi người nhìn qua cửa kính xe, quả thật Tần Lãng đang ngồi bên trong, có vẻ như anh đang ngủ. Cô cầm tay nắm muốn mở cửa nhưng phát hiện ra xe đã bị khóa trong. Bàn tay cô gõ gõ nhẹ vào cửa kính trên xe và gọi:
- Tần Lãng à...
Nghe tiếng động, anh mở mắt tỉnh giấc rồi quay mặt nhìn sang hướng phát ra âm thanh. Vừa trông thấy cô, anh liền bấm mở khóa xe. Cô bước sang mở cánh cửa ở vị trí cạnh ghế lái rồi ngồi xuống.
- Sao anh lại ngủ trong xe? Đừng nói là... đêm qua anh không về nhà?
Tần Lãng nhìn cô, âu yếm nắm lấy tay bạn gái rồi đáp lời:
- Anh vừa đến.
Lời nói của anh đương nhiên không qua mặt được cô. Nhìn trang phục anh mặc giống hệt hôm qua, đã vậy anh còn ngủ trong xe. Nếu Tần Lãng muốn đến tìm cô thế này, anh thường sẽ gọi điện báo trước để cô xuống gặp anh.
- Vừa đến của anh là từ tối qua sao?
Biết không giấu được bạn gái, anh nở nụ cười rồi thừa nhận:
- Chẳng phải tại em sao?
Anh lại bắt đầu trò hỏi ngược, Tần Lãng luôn có cách đối đáp đẩy cô vào thế khó:
- Tại sao lại tại em?
Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay của cô rồi hôn nhẹ lên tay người yêu:
- Vì anh cứ nhớ em nên quên mất đường về nhà.
Cô đứng hình mất vài giây vì câu thả thính đầy điệu nghệ, ngỡ như đã được học qua trường lớp của anh.
- Nhớ đến mức quên đường về nhà, lần đầu tiên em nghe thấy.
Anh dày mặt, ánh mắt nhìn cô luôn si mê và dịu dàng:
- Tất nhiên rồi, vì em là nguyên do gây đãng trí mà chỉ anh mới có đặc quyền mắc bệnh.
Cô không nhịn được cười trước lời nói ngôn tình sến sẩm của anh:
- Hết bảo em khiến anh mắc bệnh tương tư rồi lại đến đãng trí. Còn bệnh nào nữa không? Anh nói luôn một thể đi.
Cô chỉ hỏi đùa, nhưng nào ngờ anh đáp thật:
- Còn có cả bệnh... không kiềm chế được.