“Tiểu thư, cẩn thận té.”
“Tiểu quỷ kia, bổn tiểu thư không tin hôm nay không bắt được ngươi, hừ.”
Khi đám người Lý Thanh Ca đi ngang một vườn hoa nhỏ, cảnh xuân tươi đẹp, trước mặt có mấy cô nương trang điểm lộng lẫy, dường như đang truy đuổi cái gì.
Nàng định thần nhìn lại, thì ra là ba vị tiểu thư Cao phủ, Cao Vân Dao, Cao Vân Bình, Cao Vân Tuệ, cùng với vài tiểu nha đầu.
Vốn muốn tránh các nàng, nhưng không ngờ đại tiểu thư Cao Vân Dao đã chạy thẳng về phía này, trong tay cầm cây quạt, huơ lên không trung.
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy một đôi bướm màu xanh ngọc to như cây quạt đang nhẹ nhàng bay lượn về phía Lý Thanh Ca, vô cùng thú vị.
“Này, nhanh lên, mau bắt lấy nó cho bổn tiểu thư.”
Lý Thanh Ca làm sao có bản lãnh tay không bắt bướm, nàng vừa chớp mắt một cái, đôi bướm đã nhanh chóng lượn qua vai nàng đi mất.
“Này, ngươi làm gì vậy, có con bướm cũng không bắt được.”
Sau một lúc sững sờ, Cao Vân Dao thở hồng hộc đi tới trước mặt Lý Thanh Ca, lên giọng làm khó nàng.
Tiếp theo sau, đám người Cao Vân Bình cũng đuổi tới đây, nhìn thấy Lý Thanh Ca vô cùng lạ mặt.
“Ngươi là nha đầu viện nào, sao chưa từng thấy qua?” Nhị tiểu thư Cao Vân Bình chăm chú đánh giá Lý Thanh Ca từ trên xuống dưới.
Ngay lúc này, mấy người Dung thị cũng muốn cho Lý Thanh Ca mất mặt, liền không chịu giới thiệu, chỉ đứng một bên không nói, mang theo ý chế giễu.
“Nha đầu?” Cao Vân Dao nhíu mày xem thường, trong giọng nói mang đầy trào phúng: “Cao phủ chúng ta từ khi nào có loại nha đầu vụng về như vậy hả? Có con bướm cũng không bắt được?”
Xì một tiếng, không biết là nha đầu nào đó không nhịn được phát cười, tiếp theo đó tiếng bàn luận vang lên xôn xao.
Lý Thanh Ca cũng phì cười, một màn này cũng y như kiếp trước, ngay cả biểu hiện và lời nói của các nàng đó cũng giống nhau.
Kiếp trước khi gặp phải tình huống này, nàng xấu hổ đỏ mặt, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
Nhưng kiếp này…
Lý Thanh Họa tựa hồ cảm giác được ý chế nhạo và đối địch của đám người này, theo bản năng cầm chặt tay tỷ tỷ, hướng người dựa vào lòng nàng.
Lý Thanh Ca một tay ôm vai đệ đệ, một tay mềm mại vỗ về tóc hắn, sau đó khẽ mỉm cười, ánh mắt trong suốt quét qua Cao Vân Dao và Cao Vân Bình, như không nhìn thấy vẻ châm biếm và đối địch trong mắt hai nàng ta, chỉ dịu dàng nói: “Là đại tỷ và nhị tỷ đây sao?”
“Vừa tới là gọi tỷ tỷ, ngươi đúng là nha đầu không biết lễ nghĩa, thân thích có thể nhận bừa sao?” Người nói không phải là Cao Vân Dao mà là nhị tiểu thư Cao Vân Bình, chỉ thấy nàng dựng thẳng lông mày, mười phần kiêu căng cay nghiệt.
“Ah đúng rồi.” Lý Thanh Ca còn chưa mở miệng, tam tiểu thư Cao Vân Tuệ nãy giờ đứng yên không nói đã lên tiếng giúp đỡ: “Mấy hôm nay cứ nghe Lão thái thái nói, Lý gia muội muội sắp đến, không lẽ…muội chính là Lý muội muội?”
Lý Thanh Ca cười gật đầu: “Đúng vậy, Thanh Ca xin chào tam tỷ.”
“Không…không cần khách sáo.” Cao Vân Tuệ lập tức khách khí đáp lễ, ở Cao gia, nàng và nhị tiểu thư Cao Vân Bình đều là con thứ, tuy nói cũng là tiểu thư, nhưng địa vị không thể so sánh được với Cao Vân Dao. Bản tính nàng thuần lương, vui vẻ an tĩnh, cho nên ở Cao gia luôn bị lơ là, giờ khắc này thấy Lý Thanh Ca khách sáo như vậy, bản thân nàng cũng thấy không quen.
“Cái gì? Ngươi chính là nha đầu thôn dã đó?” Cao Vân Dao nghe vậy lấy làm kinh hãi, lại nhìn Lý Thanh Ca, tuy rằng tuổi không lớn lắm nhưng bộ dạng cực kỳ xinh xắn, da như mỡ đông, thanh khiết như ngọc, tóc dài mượt mà, dung nhan như họa. So với nha đầu thôn dã trong trí tưởng tượng của mình khác nhau rất ra, lúc này trong lòng rất bất mãn.