Noãn Hương Ổ cách Hà Hương viện không gần, ước chừng đi mất thời gian một chén trà mới tới.
Khi đến nơi thì trong viện đã đầy người, các cô nương trong phủ đã đến từ sớm, ngay cả Hạ Chi Hà cũng đang lựa chọn, thỉnh thoảng cầm lên trên tay, sau đó rụt rè hỏi Cao Dật Đình có được hay không.
Không ai chú ý tới Lý Thanh Ca, các cô nương dường như đang chìm đắm trong niềm vui, ai cũng chọn tơ lụa màu sắc tươi sáng, nụ cười tươi tắn yêu kiều.
Lý Thanh Ca thấy thế chỉ cười nhạt, lướt qua mọi người, xốc mành tiến vào bên trong.
Đại phu nhân đang đoan chính ngồi tại chỗ, thoáng nghiên đầu, vừa uống trà vừa trò chuyện với phụ nhân ngồi bên cạnh, cũng không chú ý tới người đang bước vào.
Lý Thanh Ca trực tiếp đi lên phía trước, hành lễ với Đại phu nhân, dịu dàng nói: “Thanh Ca ra mắt Thái thái.”
“Đến rồi à.” Đại phu nhân làm như giật mình, xem xét Lý Thanh Ca một hồi, mới khách khí gật đầu, sau đó giới thiệu phụ nhân xinh đẹp bên cạnh: “Đây là Nhị di nương và Tam di nương của con.”
Đang lúc Lý Thanh Ca chuẩn bị hành lễ thì Nhị di nương đã đứng dậy, lôi kéo tay Lý Thanh Ca, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó mới cười nói: “Chả trách người ta nói nước ở Linh Châu rất biết cách dưỡng người, xem khuê nữ này, dáng vẻ thật trong trẻo, mi thanh mục tú, quả thật y như trong tranh vẽ.”
“Thanh Ca ra mắt Nhị di nương.” Nếu là trước kia, bị người ta lôi kéo bình phẩm như vậy, Lý Thanh Ca đã thấy xấu hổ đến không nhấc đầu lên được, nhưng hôm nay nàng chỉ cười nhẹ nhàng, cũng không để ở trong lòng, biểu hiện thoải mái càng làm cho Nhị di nương yêu thích.
“Đúng vậy, đứa nhỏ này ta rất thích, dáng dấp trong trẻo, tính tình cũng tốt, không giống mấy nha đầu giả vờ giả vịt, xứng với Đình Nhi nhà ta.” Trong lúc nói chuyện Nhị di nương như vô ý liếc mắt ra bên ngoài.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, trong mắt Đại phu nhân lóe qua một tia sáng lạnh, ánh mắt nhìn Lý Thanh Ca nhiều hơn mấy phần sắc bén, chỉ là, bà là người luôn che giấu rất giỏi, người khác không thể phát hiện được, nhưng kiếp trước Lý Thanh Ca bị bà làm cho khổ sở rất nhiều, cho nên, cảm xúc của nàng dành cho Đại phu nhân cũng nhiều nhất.
Nụ cười chứa dao, khẩu phật tâm xà, miệng ngọt lòng đắng, đại khái là dùng để miêu tả con người Đại phu nhân.
Sắc mặt Lý Thanh Ca đỏ ửng, làm bộ nghe không hiểu lời này, đầu cúi thấp xuống, trong lòng khẽ động. Nhị di nương này nàng biết rõ, thường nghe các nha đầu nói, nàng ta hay nói hay cười, vì sinh được một con trai cho Cao gia, chính là nhị thiếu gia Cao Dật Hiên, cho nên cảm thấy địa vị của mình so với các di nương khác cao hơn một chút, hành vi ngày thường cũng phóng túng hơn, nhưng mà, lại không mang ý đồ xấu.
Nhưng mà ở kiếp trước, một năm trước khi nàng đến đây thì Nhị di nương bạo bệnh mà chết, sau đó, Nhị thiếu gia đi xa, cho nên Lý Thanh Ca không có ấn tượng gì nhiều đối với hai mẹ con Nhị di nương.
Nhưng kiếp này…
Nhị di nương còn sống, có lẽ vì nàng sống lại, đời này đã có nhiều sự thay đổi.