Dù sao cũng là tiểu tôn nữ của bà, làm sao có thể vô dụng như lời đồn được? Hừ, có thể thấy những kẻ tung tin đồn đó là có ý xấu.
Lại nhìn Lý Thanh Ca, thân hình còn nhỏ chưa nẩy nở, nhưng bộ váy phù dung trên người nàng lại đẹp đẽ đầy cảm xúc, không khó tưởng tượng, chừng hai năm nữa nha đầu này sẽ trổ mã thành một mỹ nhân như thế nào.
Cho nên Lão thái thái cảm thấy, Cao Dật Đình chọn trúng Hạ Chi Hà, không phải vì Lý Thanh Ca không tốt, mà là do tiểu tử kia không có phúc.
“Ca Nhi nha đầu à.” Lão thái thái nói chuyện, đáy mắt mang theo ý cười yêu thích, “Con mới bao lớn chứ, có thể hiểu cái gì? Hạ tỷ tỷ của con nói không sai, những món bị vỡ này tuy không phải giá trị liên thành nhưng cũng tốn không ít bạc. Con chỉ là đứa nhỏ, mặc kệ đi, cũng may có Đại bá mẫu của con ở đây, sẽ xử lý thôi.”
Nghe lời này mặt Hạ Chi Hà trắng bệch, Đại thái thái thì xanh mét.
“Dạ, Ca Nhi nghe lời Lão thái thái.” Lý Thanh Ca vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn về phía Hạ Chi Hà nói: “Đúng rồi Đại tỷ tỷ, phòng của tỷ đã được kiểm tra chưa, muội nhớ hôm đó tỷ cũng có tiếp xúc với Dao tỷ tỷ mà.”
Nói xong, không chờ Hạ Chi Hà trả lời, nàng quay lại nói với Dung ma ma: “Dung ma ma, chuyện tiền bạc chỉ sợ bà bán hết nhà cửa đi cũng không đền nổi, cũng may có Đại bá mẫu xử lý. Thế này, Hạ tỷ tỷ cũng đang ở đây, bà còn chưa đến viện của tỷ ấy kiểm tra đúng không? Không bằng nhân lúc này mau đi đi, cố gắng kiểm tra một phen, lấy công chuộc tội mới phải.”
Tiểu tổ tông của bà ơi, nói vậy là muốn bà đi chết sao? Cho dù cho bà mượn gan bà cũng không dám đi lục soát viện của Hạ Chi Hà, đó là cháu gái ruột của Đại thái thái, cũng có thể là Đại thiếu nãi nãi tương lai.
Sắc mặt Dung ma ma khó coi đến cực điểm, nhưng không dám phản bác thẳng thắng, chỉ gượng cười chờ Đại thái thái dặn dò.
Giờ khắc này Đại thái thái cũng tiến thoái lưỡng nan, ý tứ trong lời nói của Đại thái thái rất rõ ràng, chính là bắt bà gánh chịu một mình.
“Ngươi lui ra trước đi.” Đại thái thái nói với Dung ma ma, nhìn thấy lão bà này thật khiến người ta phiền lòng.
Dung ma ma tuân lệnh, như được đại xá mà đi ra ngoài.
“Ca Nhi nha đầu con cũng về đi. Chút chuyện nhỏ này sai nha đầu đến nói với ta một tiếng là được, còn tự mình đi làm gì? Tuy nói thời tiết chưa quá nóng nhưng đi đường như vậy cũng mệt mỏi lắm, tổ mẫu thấy lúc sáng khí sắc con không được tốt, nhất định là một đường bôn ba đến đây còn chưa khỏe lại.” Lão thái thái nhìn Lý Thanh Ca, lời nói mặc dù là trách cứ nhưng trong mắt đều là vẻ thân thiết, quay lại nhìn Đại thái thái, bà nói: “Theo lý, lời này không nên do bà lão như ta nói ra, nhưng những nô tài này không hiểu chuyện, Lý cô nương tuổi nhỏ thân thể lại yếu, cho dù lục soát cái gì cũng không nên làm trước mặt nó. May mà con bé là đứa nhỏ hiểu chuyện, nếu không bị dọa sợ thì biết làm sao đây?”
Mũi Lý Thanh Ca cay cay, sự quan tâm trong mắt Lão thái thái nàng nhìn ra được, “Lão thái thái.”
“Lão thái thái dạy rất phải, con dâu nhớ rồi, sau này sẽ quản giáo chặt chẽ đám nô tài.” Đại thái thái nghe vậy hơi biến sắc, chỉ nhẹ nhàng nói.
“Được rồi.” Lão thái thái lại gọi một nha hoàn của mình đến: “Ngươi, xuống nhà bếp xem thử, canh bồ câu lúc sáng ta sai nhà bếp nấu đã xong chưa? Nếu xong thì đưa đến phòng Lý cô nương đi.”
“Vâng.” Nha hoàn kia vội nói.
Bên này Lý Thanh Ca cũng cúi mặt nói: “Cảm ơn tổ mẫu.”
Trong khi cúi mặt xuống, một tia óng ánh lập tức xẹt qua mắt nàng, nàng biết, đây là Lão thái thái cho nàng chỗ dựa trước mặt Đại thái thái, bà dùng hành động để biểu thị cho mọi người biết, bà rất quan tâm đến tiểu tôn nữ này.
Như vậy, bất kể sau lưng thế nào, chí ít ở trước mặt, không ai dám ngạo mạn với Lý Thanh Ca.