**********
Chương 16 : Linh nữ mê hoặc
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được!" Triệu thổ hào dùng hằn xe lại, quay đầu nhìn tôi: "Cậu nói đi, nghe xong thì chúng ta đi tiếp. Đường Tư Giai ngồi lại gần, chăm chú nhìn tôi, đợi tôi nói tiếp. Tôi nhìn chị rồi nhì sang Triệu thổ hào: "Khoảng thời gian trước đây anh thu mua cổ vật. Có phải đã thu mua được một vật rất có tiên khí?” “Cậu nói đúng rồi!” Ánh mắt của anh ta không kìm được sự phần khích: “Đó là chuyện trước đây hơn hai tháng, một người anh em của tôi đã mối cho tôi một người khách, đó là một lão già, trông nghèo túng, hệt như công nhân vậy. Ông ta mang đến một miếng nguyễn liệu hạt giống ngọc bích Hòa
Điền đã cắt, tôi cầm lên xem, cậu đoán xem trong đó có gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi cười nhạt: “Tiên nữ.”
Anh ta vỗ đốp vào đùi: “Không sai! Thiếu gia đoán như thần Tại sao cái gì cậu cũng biết vậy? Đó chính là tiên nữ, có đầu có mũi có mắt, trên người cũng có y phục, cơ thể thanh mảnh, mẹ nó, giống như bay lên trời vậy...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Tư Giai nhíu mày: “Anh họ, anh nói chuyện kiều gì thé?" “Ò, xin lỗi nhé." Triệu thổ hào vội vàng xin lỗi: “Thiếu gia, cậu đừng để ý, lời nói của miệng của tôi cứ không để ý lại phun hết ra như vậy. Tôi nói tiếp chuyện tiên nữ kia nhé, đẹp vô cùng, mấu chốt là bảo bối này có vẻ là hàng rất hạn hiểm! Ông kia không hiểu về món hàng này nên khi tôi trả ông ta ba mươi vạn thì ông ta nhận luôn! Còn nữa, món đồ này rất có tiên khí, thời gian gần đây ngày nào tôi cũng ôm nó ngủ! Cậu đoán xem tôi phát hiện ra cái gì?" “Đêm nào cũng có mộng xuân, hơn nữa người mà anh mơ đến là cùng một mỹ nữ, cơ thể rất đẹp. Nhưng lại không nhìn rõ mặt." Tôi cười: “Đúng không?"
Triệu thổ hào sũng sở, điều này có nghĩa là gì: “Thiếu gia, cậu... sao cậu lại biết rõ như vậy?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi cười tinh nghịch, không giải thích. "Thầy ơi, thứ đó có phải là thứ không tốt đẹp gì không?” Đường Tư Giai hỏi.
Tôi nhìn chị một cái rồi hỏi Triệu thổ hào: “Anh thật sự cho rằng đó là một mỹ nữ?" “Vậy cô ta là gì?” Triệu thổ hào hỏi lại. "Là gì thì tôi không thể nói.” tôi nhìn anh ta: “Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, trên vật đó ít nhất cũng có mấy chục mạng người rồi. Nhưng anh không cần lo lắng, dù sao anh mới giữ thứ đó có hơn hai tháng, không đến mức gây ra chuyện lớn. Anh nghe tôi khuyên một cậu, tốt nhất anh nên nhanh chóng bản nó đi, cho dù là đền tiền thì anh cũng phải nhanh chóng bán nó, thứ đó không cát lợi gì đâu.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Triệu thổ hào thất kinh: “Mấy chục mạng người... ây da mẹ kiếp, cái đó... tôi không phải... mẹ nó... thật mẹ nó chứ sao có thể như thế này...”
Mặt anh ta biến sắc, trên đầu cũng đổ mồ hôi. “Thầy ơi, sẽ không có chuyện gì chứ?” Đường Tư Giai vội hỏi. “Không đâu, hiện tại tà khí trên người anh vẫn có thể trấn áp được. Tôi nhìn Triệu thổ hào: “Không phải anh muốn biết nguyên lý sao? Được, vậy tôi nói cho anh. Trong giấc mơ, anh với người đàn bà đó đã có nhiều lần quan hệ, trên cơ thể anh có mùi hơi của cô ta, ban ngày thì không hiện rõ. Nhưng một khi đến tối qua giờ sửu (*) thì mùi hơi đó sẽ hiện ra, chỉ cần anh ngủ ở phòng khách của Đường gia thì bất cứ ma quỷ nào cũng phải cách xa 90 dặm.” (*) 1 giờ đến 3 giờ sáng. “Thì ra không phải vì mình lợi hại mà là tiên nữ mình ngủ cùng lợi hại. Triệu thổ hào tự lẩm bẩm một mình, anh ta nhìn Đường Tư Giai rồi lại hỏi tôi: “Thiếu gia, vậy... vậy chỉ cần tôi bán nó đi thì sẽ không sao nữa phải không?” “Đúng, chỉ cần thuận lợi bản nó đi thì sẽ không sao..." tôi ngung một lúc rồi nhắc nhở anh ta: “Nhưng anh phải nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giấu trong lòng, tuyệt đối không được nói ra trước mặt nó, nếu như mơ thấy tiên nữ cũng không được nói." "Điều đó không thì không biết, cậu yên tâm, tôi sẽ kin miệng..." Anh ta đáp: “Lúc tỉnh tôi sẽ không tùy tiện nói, nhưng lúc nằm mơ thì tôi không dám chắc có giữ được miệng hay không. Có điều mỗi lẫn nằm mơ thấy cô ta, tôi đều làm với cô ta, làm xong thì cũng tỉnh rồi, không nói gì khác.” Đường Tư Giai thấy không yên tâm nên nhắc nhở anh ta thêm lần nữa: “Lời thầy nói anh nhất định phải ghi nhớ, lúc nằm mơ cũng phải ghi nhớ, rồi mau chóng bán thứ đó đi!” “Ừ, được! Em yên tâm, thiếu gia cậu cũng yên tâm, tôi nhớ rõ rồi!” Triệu thổ hào thành thật. “Được rồi, đi thôi.” Tôi thờ ơ nói. “Vâng!” Triệu thổ hào thở phào, lau mồ hôi trên trán, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Tư Giai bị chuyện của nhà dọa cho phát sợ, bây giờ lại biết được trong nhà anh họ mình chứa đồ vật tà mỗn, khiến chị bồn chồn không yên, rất lâu sau chị mới bình tĩnh lai. “Thầy ơi, thật sự không có chuyện gì chứ?” Chị lo lắng.
Tôi nói thế nào bây giờ?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi nói không sao, rồi lỡ như có chuyện thì phải làm sao? Tôi nói có sao, lỡ như không có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao? Thế nên tôi không nói gì, chỉ cười khẽ, không nói đúng mà cũng chẳng bảo sai.
Hai ngày tiếp xúc, Đường Tư Giai cũng đã quen tôi như thế này rồi, chị biết, tôi không nói gì là có lý của tôi, chị cũng không hỏi thêm nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chi mở chai nước đưa cho tôi, rồi tự mở một chai cho mình, uống một ngụm nhỏ rồi hỏi tiếp: Thấy có những chuyện vừa này, tại sao thấy biết được? Hơn nữa lại biết rõ như vậy Tôi uống ngụm nước rồi thờ ơ nói một câu: Điều đó không quan trọng.
Đường Tư Giai ngày người nhìn tôi, ánh mắt đó có chút khác thường. Mặt tôi nóng bừng, vô thức tránh khỏi ảnh mặt của chị
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thật ra tôi rất xấu hổ, đây là hai chuyện hoàn toàn đan xen với nhau.
Tà khí của Triệu thổ hào không phải nặng bình thường. Nếu ngủ ở góc Tây Nam phòng khách của Đường gia thi sẽ tương hợp với khí phong thủy và hình thành nên hợp sát trời sinh, có thể tránh được ma quỷ. Vốn dĩ tôi phải nói ra điều này, nhưng lúc vừa định nói ra thì phát hiện trong ấn đường của anh ta có một luồng khí Tốn Mộc rất xấu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tồn chủ tiên phật, chủ đào hoa, khi Tốn Mộc đi vào ấn đường, có tướng lĩnh nữ mê hoặc. Sau đó anh ta bảo tôi nói chi tiết, tôi từ từ nói ra. Anh ta hỏi tôi trong vật đó có gì? Tôi nói tiên nữ. Anh ta bảo tôi đoán anh ta phát hiện ra cái gì, tôi nổi mộng xuân. Những điều này chỉ là dựa vào tướng lĩnh nữ mê hoặc chỉ là suy đoán bình thường mà thôi. Nhưng chuyện này là về chuyên môn, không thích hợp để giải thích cho chị, với lại chị nghe cũng không hiểu, thế nên tôi lựa chọn cách trầm mặc. Chỉ là sau khi nói xong những lời này thì tôi đột nhiên có chút hối hận, cảm thấy mình nói quả nhiều. Chuyện về phong thủy, không có chuyện vô duyên vô cơ, cố tình cũng được, vô ý cũng được, tất cả là do ý trời, nhưng trong đó nhất định có nguyên nhân.
Hiện tại việc của Đường Tư Giai vẫn chưa giải quyết xong, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chỉ hy vọng Triệu thổ hào có thể thuận lợi bản thứ đó đi, đừng gây thêm chuyện gì phiền phức thì tốt.
Điều tôi trần trở là như vậy, không lâu sau chúng tôi cũng đến nơi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi xuống xe, Đường Tư Giai dặn dò Triệu thổ hào vài cầu, sau đó bảo anh ta mau chóng quay về.
Mẹ chị một mình ở nhà nên khiến chị rất lo lắng. “Anh muốn nói vài câu với thiếu gia.” Triệu thổ hào lướt qua chị đến cạnh bắt tay tôi: “Thiếu gia, cậu chưa biết tên tôi nhỉ? Tôi tên Triệu Phil Phi trong phi cơ (*)! Tôi chỉ nói một câu, tôi lão Triệu vào Nam ra Bắc, tung hoành ngang dọc giang hồ hơn 30 năm nay, cậu là nhân vật lợi hại, ngầu nhất mà tôi từng gặp, là người duy nhất (*) máy bay
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi có chút xấu hổ, nhìn Đường Tư Giai ở bên cạnh.
Đường Tư Giai hiểu ý liền nói: “Được rồi anh họ, lời cũng đã nói rồi, anh mau quay về đi.” “Vậy tôi đi trước đây! Thiếu gia, tôi giao em họ tôi cho cậu! Đợi khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ mời cậu ăn cơm! Hẹn như vậy nhé!" Triệu thổ hào nói xong rồi vẫy tay quay về xe, đi mất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cuối cùng Đường Tư Giai cũng thở phào một hơi, ái ngại nói với tôi: "Anh họ của tôi là như vậy, lâu rồi thành quen, mà khi thân quen với ai rồi thì nói cực nhiều, thầy đừng để ý...
Tôi cười nhạt: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.