**********
Chương 5 : Thất khiểu chảy máu Bà ta xuất hiện từ khi nào vậy?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sao một tiếng động cũng không có?
Chuyện gì thế này?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi sợ toát mồ hôi lạnh, giữ hơi thở ổn định, vững tinh thần, bấm lỗi quyết lại từ đầu.
Nhưng bà ta gần tôi quả, hầu như không thể chồng lôi quyết được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà ta không ngừng xông lên trước mặt, còn tôi cử áp sát vào cánh cửa, tim đập thình thịch liện hồi. Bà ta không nhìn thấy tôi, nhưng chỉ là do tôi tinh thần hoảng loạn, bà ta có thể ngửi thấy mùi hơi của tôi. Nếu như bà ta phát hiện ra tôi, hoặc là tấn công tôi, hoặc là tôi sẽ giết chết người phụ nữ này.
Bà ta xông tới trước mặt tôi, ngửi ngửi vài cái, lêu lêu cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó là âm thanh của một đứa nhỏ, âm thanh đó đúng như tiếng cười quái dị đầy oán hận không thể sánh bằng, khiến cho tay mới làm nghề như tôi sởi cả gai ốc “Đường Tư Giai không nghe lời, cô tạ lại mời người đến rồi." Quỷ nữ nói một cách kì dị: “Tôi có thể giết người đàn bà này chứ? Hử?"
Tôi cảm thấy khó hiểu, nó đang hỏi ai vậy? Hỏi tôi à? Hỏi xong, nói nghiêng đầu tỏ vẻ đang đợi câu trả lời từ tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không biết làm thế nào, lần này phải dùng lôi quyết đánh nó, nhưng tôi thấy cơ thể mình cứng nhắc, chân tay không chịu nghe lời,
Quỷ nhập thân còn đáng sợ hơn nhiều tự thân con quỷ đó, tôi thừa nhận tôi đã sợ và tôi đã làm mất mặt ông nội. Dù sao lần đầu tiên ra chiến trường nhưng tôi không tè ra quần, xem ra tôi cũng khá lắm đấy chứ,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đợi vài giây sau thì quỷ nữ đột nhiên nổi giận thét lên một tiếng rồi há miệng xông lên định cắn tôi, trong tình trạng cấp bách như vậy tôi nghiêng đầu để tránh, đồng thời lôi quyết ở tay trái đã đánh trúng vào bụng bà ta.
Bà ta gào lên một tiếng giống như bị sốc điện vậy, và bị bắn ra sau hai mét, đập vào tường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một đòn ăn ngay, sự tự tin của tôi lập tức tăng lên rất nhiều, nhân lúc bà ta sắp vùng dậy, lôi quyết ở hai tay chồng thêm hai lớp, cứ thế xông lên, bà ta không về bắt được tôi, tôi đưa tay ra đánh trúng vào trán. Bà ta kêu thảm lên một tiếng, bị đánh nảy cả người lên không trung, rồi ngã sống soài tầm năm, sáu mét, lết cầu thang xuống tầng. Chân tôi mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, bắt đầu thở hồn hen.
Bà ta ngã xuống tầng dưới, không có động tĩnh gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngồi thở hổn hển một lúc mới nhận thức được có chuyện không hay, liền mau chóng đứng dậy, chạy ngay xuống tầng. Nếu như để mẹ của Đường Tư Giai ngã chết, vậy là tôi cứu người hay là giết người?
Đến tầng dưới tôi thấy bà đã ngất đi rồi, khỏe miệng, dưới mũi, khỏe mắt và tại toàn là máu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thất khiếu chảy máu
Đầu tôi ong lên một tiếng, toang rồi, không hiểu tại sao lại thành như này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi sững sờ một hồi, sau khi định thần lại, tôi nhanh chóng ôm lấy cơ thể bà, dùng tay kiểm tra hơi thờ. Cơ thể bà lạnh ngắt, mềm nhũn như không xương, tắt thở hoàn toàn.
Trong lòng chột dạ, bụng nghĩ lần này toang rồi, thật sự đã để bà ngã chết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ngu ngốc, hoang mang lo sợ, không biết nên làm gì.
Tội giết người rồi sao? Liệu Đường Tự Giai không bắt tôi đền mạng chứ? Tôi chỉ có mười tám tuổi thôi! Đây là lần đầu tiên tôi làm việc cho người ta mà liên lụy ngay đến bản thân mình? Lúc này tâm trí tôi hoảng loan, một chút cũng không phát hiện được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đang nghĩ vớ vẫn thì điện thoại kêu.
Bị dọa giật cả mình, tôi run lẩy bẩy lôi điện thoại ra xem, là Lý Phi gọi tới. Cô ấy không yên tâm nên muốn hỏi xem tình hình của tôi thế nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi tắt điện thoại, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, lúc này mới phát hiện, âm khí xung quanh toàn hoàn đã tiêu tan.
Sau khi nhận thức được điều này, tâm tôi nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông nội từng nói, thần sắc của người chết sẽ tiêu tan, chỉ cần thần sắc không tiêu tan thì người đó vẫn có thể cứu được.
Nghĩ đến đây, tôi tập trung nhìn vào ấn đường (*) của bà, nhìn thấy, tôi vui mừng không xiết, thần sắc của bà cục yếu nhưng vẫn chưa tiêu tan, vẫn có thể cứu được. (*) Án đường : điểm giữa hai đầu lông mày.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi nắm lấy tay phải của bà dùng nội công để thăm dò, phát hiện ra trung mạch bị luồng sát khí chặn lại, nên không thở được, như vậy nhìn giống như chết. Chỉ cần khai thông được luồng sát khí này thì bà có thể sống lại. Nhưng khai thông được luồng sát khí thì cần dùng thần sắc của bà, nhưng thần sắc lúc này chỉ có một ít, không đủ dùng. Tôi nghĩ một chút rồi đặt bà xuống, đứng dậy bước nhanh ra mở cửa gọi Đường Tư Giai đang đứng ở bên ngoài: "Chị lại đây giúp tôi!” “Vâng!" Đường Tư Giai như nhận được thánh chỉ, tức tốc chạy lại. “Tôi cũng muốn giúp." Triệu thổ hào nói. "Anh ở yên đó đợi đi!” Tôi nói. “Ừ, được...” Triệu thổ hào dừng lại, lùi về chỗ cũ
Đường Tư Giai bước vào, tôi tiện tay đóng cửa và khóa lại. “Mẹ tôi thế nào rồi?” Đường Tư Giai hỏi vội. “Chị theo tôi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi dẫn chị đến đầu cầu thang thì nhìn thấy mẹ chị thất khiếu chảy máu, chân chị mềm nhũn, hét lên một tiếng rồi ngã soài ra đất. “Mẹ!” Chị bò đến bên cạnh, ôm lấy bà, rồi nhìn tôi bất lực không thể cứu vãn, nước mắt chứa chan. “Chị đừng khóc nữa, mẹ chị chưa chết.” Tôi bình tĩnh nhìn chị: “ Bây giờ tôi sẽ cứu bà ấy, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của chị “Được!” Chị cố ngăn lại dòng nước mắt, gật đầu.
Tôi ngồi trước mặt chị, bảo chị ôm chắc lấy bà, rồi lệnh cho chị: “Nhìn thẳng vào tôi, tập trung toàn bộ tinh thần!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Tư Giai lau nước mắt, tập trung tinh thần, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Chị đeo kính áp tròng à?" Tôi chau mày. "Vâng!” “Tháo ra!"
Chị tháo kính áp tròng với tốc độ nhanh nhất, sau đó tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chẳm vào tôi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cũng nhìn chằm chằm vào chị, đợi đến khi thần sắc của chị đã đủ, tôi đưa tay ra day ấn đường của chị, lấy ra được một luồng thần sắc, nhanh chóng ấn vào trong ẩn đường của bà.
Đường Tư Giai hừ một tiếng, hai mắt trùng xuống, cơ thể mềm nhũn ngã quỵ xuống nền đất, hai mắt mở trừng trừng, vô hồn nhìn tôi, dường như đã đánh mất linh hồn. Tôi gạt chị sang một bên, lấy tay trái ấn chắc lấy ấn đường của bà, tay phải bấm chỉ quyết ẩn chặt vào trung đan điền) của bà, để nội khí đi vào trong cơ thể, sau đó hướng lên tiến vào trung mạch. (*) Trung đan điền : trùng với huyệt Đản trung ( chính giữa đường nối hai đầu ti, cắt ngang đường dọc theo xương ức) còn gọi là “Đan Điền khí”. Hơi thở trong kinh lạc của bà rất yếu, thế nên nội khí của tôi có thể thông suốt mà không bị ngăn cản, sau khi một đường tiến thẳng đến ấn đường, lỗi dẫn thần sắc đi xuống dưới tiến đến luồng sát khí kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơ thể bà run bần bật, trong miệng phun ra máu tươi, sau đó họ dữ đội.
Tội thở hắt ra một tiếng, để bà nằm lại trên đất, sau đó bước đến ôm lấy Đường Tư Giai, tôi dùng lòng bàn tay ấn vào ấn đường của chị: “Nhắm mắt lại.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị ngây ra rồi nhắm mắt lại, chị sẽ cảm thấy nóng ở ấn đường, sau đó linh hồn bị thoát ra lúc nãy sẽ quay về.
Tầm nửa phút sau, bà không họ nữa, rồi nằm rên đau đớn ở dó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Tự Giai nằm trong lòng tôi cũng dần dần hồi phục, chị mở mắt nhìn tôi, rồi giống như lần đầu tỉnh dậy sau giấc mộng dài, mau chóng ngồi dậy đi đến chỗ mẹ chị “Mẹ ơi, mẹ sao rồi?” Chị ôm lấy mẹ, đau lòng cử thế lệ tuôn rơi.
Tôi đứng dậy: “Phòng ngủ của bà ấy ở đâu?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở trên lầu." Chị ngắn nước mắt nói.
Tôi đỡ bà từ tay chị: “Chị dẫn đường đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chúng tôi đưa bà về phòng ngủ, đặt bà lên giường, tôi nhìn kỹ ấn đường của bà thấy thần sắc đã mạnh lên rõ, như vậy tôi mới yên tâm, “Sao vậy?" Chị hỏi. "Không sao." Tôi đáp: “Để bà ấy nghỉ ngơi một lúc đi." “Vàng." Chị thở hắt ra một hơi, cảm kích nhìn tôi: “Cảm ơn thầy! “Không có gì."
Tôi xoay người đi đến cửa, đột nhiên tôi cảm thấy một luồng nóng ran, cảm giác lạnh lẽo xuyên vào tận xương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chững lại, dừng bước.
Tại sao vẫn còn âm khí?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy tôi dừng lại, Đường Tư Giai lo lắng vội chạy đến: “Thấy, có chuyện gì sao?"
Tôi quay đầu nhìn người phụ nữ nằm trên giường, nhanh chân bước đến cạnh giường, dùng tay men theo một đường thẳng xuống từ ấn đường đến đan điền của bà, quả nhiên, ở trong vị trí hại tắc trên rốn phát hiện được luồng sát khí nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi liền hiểu ra.
Thứ này không phải quỷ...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”