• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 3: Đói phát điện



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Sau khi Hạ Lâm đến thì cuối cùng tôi cũng có thể học bí thuật ở trong quyển sách đó.



Nhưng tôi không thể tránh khỏi vấn đề nghiêm trọng, đó là tôi sắp tiêu hết tiền rồi, vài năm ở Thượng Kinh, người giám hộ cho tôi là một người bạn của cha tôi, tôi gọi chú ấy là chú Từ, tiền học phí của tôi là do chú ấy chi trả, nhưng phí sinh hoạt thì chú ấy không cho tôi được, vì thế tôi chỉ có thể dùng số tiền mà ông nội để lại. Ông nội để cho tôi mười vạn tê, mặc dù tôi vẫn luôn ăn uống chỉ tiêu tiết kiệm nhưng sau năm nay tôi cũng dùng sắp hết số tiền này rồi.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Không còn cách nào khác, không có ai đến nhờ tôi làm việc, tôi lại không thể đi ra ngoài làm thêm, vậy chỉ có thể đi mượn tiền người khác.



Đầu tiên tôi gọi điện cho cha nói là tôi hết tiền rồi, có thể cho tôi vay ít tiền không. Cha nói một câu không được liền cúp máy.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Tôi sững lại một lúc, trong lòng tự nghĩ đây có phải cha ruột của mình không? Nhưng mà nghĩ đến lời của ông nội, tôi cũng không thể trách cha được, không còn cách nào, tôi chỉ có thể gọi điện cho chủ Từ Chú Từ do dự: “Ngô Tranh, không phải chủ không giúp cháu, cha của cháu đã nói rồi, chủ có thể cho cháu học phí nhưng các khoản tiền khác thì chủ không thể cho cháu được, một đồng cũng không cho. Chú rất thương châu, nhưng chủ không dám không nghe lời của cha cháu được, dù sao, nghề kinh doanh của chủ có được ngày hôm nay cũng đều là do cha cháu giúp, cháu có thể hiểu không?



Ngoài việc nói cháu hiểu thì tôi còn có thể nói gì nữa?



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn









Sau khi tắt máy, tôi nhìn chiếc túi vải đỏ ở trong rương, sau đó lặng lẽ khóa rương lại. Bây giờ ăn cơm cũng trở thành vấn đề, lúc này tôi nghiên cứu bí thuật, tôi sợ bản thân mình đổi chết mất. Tôi đã giảm bớt tiêu chuẩn ăn uống, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, mì tôm với một chiếc màn thầu, không mua rau, cũng chẳng uống đồ uống nữa, thậm chị tôi đã thay đổi sim điện thoại. Tôi phải hạ phí chi tiêu về mức thấp nhất, kiên trì đến ngày người của Đường gia đến tìm.



Trôi qua gần một tháng, nữa. cơ thể của tôi không thể chịu được



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Một thằng con trai mười tám tuổi, đúng vào độ tuổi ăn không biết no, trao đổi chất nhanh, ăn bao nhiêu thì tiêu hóa với tốc độ chóng mặt. Mỗi ngày chỉ ăn một bữa, tôi đã đói xanh cả mắt rồi, đừng nói đến nghiên cứu thuật số, chỉ cần tôi ngồi lâu cũng đã thấy chóng mặt. Tôi chỉ có thể vừa đau khổ gắng gượng vừa đợi người của Đường gia đến gõ cửa.



Không quá mấy ngày, quả nhiên có người đến thật.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Buổi sáng ngày hôm đó bên ngoài có người gọi cửa, tôi liền mở cửa ra xem thì đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cách ăn mặc rất giống thổ hào(*). (*)Thổ hào : địa chủ, phủ hào có quyền thế ở một địa phương “Xin chào, anh là?” Tôi hỏi anh ta. “Em trai nhỏ, em là cháu của Ngô Tử gia, Ngô Tranh đúng không?" Thổ hào hỏi. “Vâng, là em đây.” Tôi đáp: “Anh có việc gì sao? “Ai ya vậy tốt quá, anh tìm được em tốt quá rồi.” Thổ hào nói vội: "Là như thế này, anh muốn mời em đến xem bệnh cho dì của anh..." “Anh họ gì?” Tôi hỏi. “Anh họ Triệu." Thổ hào nói: “Anh tên là...” “Xin lỗi, em không giúp được đâu, anh mời người khác đi.” Không đợi anh ta nói, tôi đã đóng ngay cửa lại.



Thổ hào đúng ngày ra đó, sau đó gõ cửa rất vội vã: “Em trai, em mở cửa trước đã, chuyện thù lao chúng ta sẽ nói chuyện với nhau?” “Không phải tiền thù lao.” Tôi trả lời: "Không được là không được.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Nói xong tôi quay về phòng ngủ, nằm lên giường.



Thổ hào ở bên ngoài nói hết lời tốt đẹp, cuối cùng nhìn thấy tôi cũng không nỗi gì nữa, anh ta chỉ thở dài bất lực sau đó roi di. Trong lòng tôi nghĩ, sao ông lại họ Triệu, sao không phải họ Đường chứ?



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Haizzzz...



Triệu thổ hào là một tín hiệu, từ sau khi anh ta đến thì bên ngoài phòng của tôi trở nên rất ồn ào, mỗi ngày đều có các loại người đến gõ cửa, xin tôi giúp đỡ, thậm chí có người gặp mặt tôi trực tiếp dúi phong bì hàng vạn tệ vào tay tôi.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Đương nhiên là tôi không nhận, bởi vì tôi phải hỏi rõ đối phương mang họ gì?





Triệu Tiền Tôn Lý, Châu Ngô Trịnh Vượng, Phùng Trần Chư Vệ, Tưởng Thẩm Hàn Dương, Chu Tần Uông Hứa, Hà Lữ Thi Trương, Khổng Thảo Nghiêm Hóa, Kim Ngụy Đào Khương, Thích Tạ Trâu Du...dù sao những ngày này hầu như trăm họ đã đến đây rồi, duy chỉ họ Đường thì không.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Mẹ kiếp tôi sắp phát điên rồi.



Gấp phát điên, cũng đói phát điên rồi.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Thời gian trôi đi từng ngày, một ngày một bữa thế nào, tôi cũng không thể chịu được thêm nữa rồi, trên người tôi chỉ còn đúng hơn hai tệ, cũng chẳng còn tiền để trả phí điện thoại.



Nghèo phát điên rồi, thật sự không còn cách nào khác, tôi miễn cưỡng gọi điện cho Lý Phi, hỏi xem cô ấy có thể cho tôi vay ít tiền mặt không



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Lý Phi không nói nhiều, tắt điện thoại, phi ngay đến nhà tôi, nhìn thấy tôi đói đến nỗi da bọc xương, cô ấy đau lòng mà òa khóc. "Cậu khóc gì chứ?” Tôi cười ngượng ngùng: “Gần đây, tớ giảm cân đấy... “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu?” Cô ấy nhìn tôi đầy thương xót: “Sao lại thành như thế này?” “Hết tiền rồi...” Tôi cười khổ.



Cô ấy lau nước mắt, từ trọng ví rút ra một xấp tiền đưa cho tôi: “Cậu dùng tạm đi, mấy ngày nữa tớ sẽ đưa thêm cho cậu.” “Tớ không dùng nhiều thế đâu.” “Cậu cầm lấy đi!”



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Mặt tôi đỏ ửng, tay cầm lấy tiền: “Sau này tớ sẽ trả cho cậu gấp đôi.” “Ai cần cậu trả tớ?” Cô ấy lôi tôi ra bên ngoài. “Đi đầu vậy?” Tôi hỏi. “Dẫn cậu đi ăn cơm!” “Này..." Tôi muốn nói không cần, nhưng cơ thể tôi rất thành thực: “Được...



Lúc xuống tầng, chân của tôi đã mềm nhũn ra rồi.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Lý Phi đỡ tôi đến một quán vịt quay trên đoạn đường của khu chung cư, gọi thêm vài món, một bát bánh canh. Cô ấy cũng không dám để tôi một lúc ăn quá nhiều, sợ tôi bị căng bụng.



Tôi không còn quan tâm đến hình tượng nữa, sau khi thức ăn được mang lên, tôi ăn ngấu ăn nghiến.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Lý Phi giấu nước mắt, đau lòng nhìn tôi, không ngừng gắp thức ăn cho tôi.



Đang ăn thì có một cô gái tóc ngắn bước vào, đằng sau dẫn theo một người đàn ông.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Tôi đưa mắt nhìn, lại là Triệu thổ hào đó. “Ai dô không sai, em họ, cậu tạ ở đó! Chính là cậu ta!" Triệu thế hào chỉ vào tôi.



Cô gái tóc ngắn nhíu mày nhìn Triệu thổ hào, ánh mắt dường nhưng không dám tin. "Haizz thật sự là cậu ta! Cháu của Ngô Tứ gia đã lớn như thế này rồi!" Triệu thổ hào nói vội.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn








Cô gái nghe thấy liền đi nhanh đến cạnh tôi, chia tay về phía tôi : "Xin chào, tôi tên là Đường Tư Giai..."



Đôi tay run run khiến tôi đánh rơi cả đôi đũa.



Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK